6uãng thời gian đó, Hắc Long đối xử với cô tốt vô cùng, chiều chuộng cô như hồi còn nhỏ.
Như thể anh ta thật sự yêu Nhạc Như vậy. Nhạc Nhu biết, đây đều là do Hắc Long giả vờ, ngoại trừ bản thân ra, anh ta không yêu ai hết. Thế nên, sau khi sinh con xong, chờ cơ thể khôi phục lại, trong một lần Hắc Long mất cảnh giác, cô đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, hoàn toàn không bận tâm gì nữa mà rời khỏi anh ta, rời khỏi nước F. Cô tìm ba năm, điều tra ba năm mới có thể biết được rốt cuộc mình là ai... Nhạc Nhu suy nghĩ quá nhập tâm nên khi hồi thần lại, xe đã dừng trước cửa Kim Sắc Niên Hoa. Ngoài cửa sổ, hoa tuyết vẫn đang bay lượn. Nhạc Nhu xuống xe, siết2chặt lấy chiếc áo lông vũ dáng ngắn màu nhạt của mình. Đã ở đây ba năm rồi mà cô vẫn chưa quen với mùa đông. Nhạc Nhu đưa mắt nhìn Nhạc Phong đang xuống xe ở phía trước. “Anh! Buổi tối anh cho em mượn Thẩm Nguyệt một chút!” Nghe vậy, Nhạc Phong khẽ cười: “Cậu ta chỉ là thư sinh yếu đuối, em dẫn theo cậu ta để vướng chân vướng tay hả?”
“Không sao! Chỉ cần biết chút võ mèo cào để tự vệ là được!”
“Thể thì tùy em.”
“...” Khóe miệng Nhạc Nhu cong lên.
Thẩm Nguyệt đã đi theo Nhạc Phong nhiều năm nên đã va chạm nhiều. Nhưng lúc này, cả người anh ta lại run lẩy bẩy, bởi vì anh ta biết rõ đây là đi chịu chết, nhưng lại không thể không đi. Hôm nay, dáng vẻ của Thẩm Nguyệt càng tuấn tú hơn6so với bình thường. Nhạc Nhu cố ý mời thợ trang điểm tới chăm chút cho anh ta trông vô cùng đẹp trai và sáng lạn.
Anh ta vốn dĩ trông không tệ, trang điểm xong còn đẹp trai hơn gấp mười lần. Thẩm Nguyệt mặc một thân âu phục trắng, đi giày da, phối thêm áo sơ-mi màu hồng nhạt, đeo kính gọng vàng, trong vẻ hào hoa phong nhã lộ ra chút cảm giác chín chắn. Nhạc Nhu ở bên cạnh anh ta mặc dạ phục màu tím, dáng người cao gầy, cô tao nhã khoác tay Thẩm Nguyệt, tay còn lại cầm một chiếc ví lấp lánh, bước chân mang theo khí chất thanh tao, cao sang tựa như siêu sao trên sàn diễn.
Mái tóc dài của cô xõa xuống che đi phần lễ phục để hở sau lưng. Nhạc Nhu vừa xuống xe đã chủ động7khoác tay Thẩm Nguyệt, đi vào biệt thự của Hắc Long. Cô vừa đến lập tức có vệ sĩ kéo cửa chính trong sân ra.
Vị quản gia trung niên cung kính đón chào, sau đó rảo bước vào phòng báo cho Hắc Long, cô Nhạc không tới đây một mình.
Nhạc Nhu khoác tay Thẩm Nguyệt đầy tao nhã, tự tin bước từng bước trên thềm đá tiến vào trong biệt thự... Hắc Long ở phòng khách vừa thay một bộ âu phục màu trắng, áo sơ mi màu hồng nhạt, cà vạt tối màu trông rất điển trai. Anh ta vẫn nhớ Nhạc Nhu nói thích anh ta mặc như vậy nhất.
Người giúp việc giữ gương lên trước mặt Hắc Long.
Hắc Long chỉnh lại cà vạt một chút, sau đó đưa mắt nhìn một dãy vệ sĩ đứng sau sô pha.
“Thế nào?”