4��...” Lục Minh nhíu mày, cúi người dừng lại ở trước mặt Cảnh Y Nhân, đỡ lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.
“Y Nhân, nó không phải là con của chúng ta, chúng ta không thể chăm sóc nó cả đời được, cha của nó sẽ lo lắng cho nó, chúng ta chỉ có thể giúp được như vậy thôi, còn lại là chuyện của gia đình họ.” “...” Cảnh Y Nhân hiểu đạo lý này, nhưng nghe đứa trẻ này nói vậy thì cô cực kỳ đau lòng. Một đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu, còn nhỏ như vậy, rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào mới nỡ ra tay chứ.
“Ngài Lục, cô Cảnh, có thể dùng bữa tối được rồi ạ.” Người giúp việc2cung kính nhắc nhở, đánh gãy dòng suy nghĩ của Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân ôm lấy Cầu Cầu đi rửa tay cho bé rồi ăn cơm.
Cảnh Y Nhân vốn định bón cơm cho Cẩu Cẩu nhưng lại thấy Cầu Cầu đã biết cầm thìa tự ăn cơm. Trông bé như người lớn vậy, còn nói: “Chuyện của mình thì tự mình làm.” rồi cầm lấy thìa múc cơm cho vào miệng.
Mới còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy rồi, làm người ta không thích cũng khó.
Buổi tối.
Lục Minh sợ Cảnh Y Nhân chăm sóc đứa trẻ quá mệt mỏi, nên đã cho người giúp việc hỗ trợ tắm cho Cầu Cầu, sau đó đưa bé vào phòng dành cho khách để ngủ. Lục Minh chưa bao giờ6chăm sóc trẻ con, đương nhiên không hiểu đứa trẻ nhỏ như vậy không thể ngủ một mình. Ngay tại lúc Lục Minh chờ mong lời hứa “em sẽ ngoan ngoãn” của Cảnh Y Nhân đêm nay, vừa ôm cô nằm xuống, dịu dàng hôn lên môi cô thì đột nhiên, cửa phòng ngủ bị hé ra một khe hở. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Minh sầm mặt lại, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Cảnh Y Nhân nằm ở trên giường cúi đầu nhìn thấy một đứa bé đang đứng ở cửa, bé chỉ mặc một chiếc áo phông bó sát nhỏ nhất của Cảnh Y Nhân, vạt áo quẹt dưới đất, lộ ra một bên vai nhỏ hồng hào, bàn tay mũm mĩm còn ốm3một con gấu bông. Đôi mắt long lanh của Cầu Cầu dính chặt vào Cảnh Y Nhân đang ở trên giường.
“Ma ma, bé cưng muốn ngủ với mẹ.” “Mau về đi!” Lục Minh ôm chặt lấy cảnh Y Nhân mà giận dữ mắng một tiếng, sợ vợ bị người ta đoạt mất. “Oa – oa oa –” Cầu Cầu bị Lục Minh mắng, há miệng oa oa khóc lớn. Cảnh Y Nhân giật mình hoảng sợ, vội đẩy Lục Minh ra rồi xuống giường, chạy đến ngồi xổm trước mặt Cầu Cầu, đau lòng giúp bé lau nước mắt, vỗ về lưng bé để trấn an. “Được rồi, ổn rồi. Đừng khóc nữa, dì ngủ cùng cháu nhé.” Nói xong, Cảnh Y Nhân đưa Cầu Cầu vào trong phòng9rồi đóng cửa lại.
Lục Minh nghẹn họng nằm trở lại giường, chỉ hận không thể nổi điên vứt đứa trẻ này ra ngoài. Cảnh Y Nhân ngủ ở giữa, quay về phía Cẩu Cẩu mà vỗ về cánh tay để dỗ bé ngủ.