Mọi người hoảng loạn bỏ chạy, chỉ sợ ăn đạn lạc, trừ tổng thống đại nhân và một số quan chức lớn ở bên cạnh ông không hề di chuyển.
Đội trưởng đội cảnh vệ cầm micro lên, cảnh cáo: “Hoa đán trên sân khấu, anh đã bị bao vây, mau bó tay chịu trói đi!” Còi báo động trong Nhà Vàng không ngừng hú lên chói tai.
Không thể không nói, tổng thống của bọn họ là người từng trải qua rất nhiều chuyện nên cực kì bình tĩnh, ông đập bàn: “Không được nổ súng!” Tổng thống lạnh lùng ra lệnh, ông chỉ sợ làm Cảnh Y Nhân ở trên sân khấu bị thương. Nếu mệnh lệnh của cậu Lục trước đó còn khiến bọn họ hơi khó chịu, thì mệnh lệnh của tổng thống lúc này không ai dám chậm trễ nữa. Đội trưởng giơ tay lên, tất cả cảnh vệ buông súng xuống. cảnh Y Nhân đấu với hoa đán máy chiếu, chiều nào anh ta cũng nhằm vào những chỗ hiểm của Cảnh Y Nhân mà ra tay, nhưng cô đều nhẹ nhàng, khéo léo né được. Không ngờ võ công của đối phương lại lợi hại đến vậy, cô chưa từng gặp đối thủ nào lợi hại như thể ở thế giới này.
Hoa Bất Trảm chiều nào chiều nấy đều ra tay rất tàn nhẫn, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt, trong đôi mắt không giấu được sự ngạc nhiên và tán thưởng. Cô gái này có thể so chiều với anh ta lâu như vậy mà chưa bị anh ta đả thương.
Hoa Bất Trảm biết rõ nếu tiếp tục kéo dài sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bị bắt. Thế nên anh ta đành tháo hai quả bom khói được ngụy trang thành quả cầu ở bên hông ra, ném vào giữa sảnh tiệc. Nhất thời sương trắng mù mịt bao phủ khắp nơi. Trong tình hình như vậy không ai dám nổ súng. Tất cả mọi người ra sức gạt khói trước mặt đi, nhưng càng làm vậy khói tỏa ra càng nhiều, thậm chí đầu óc cảm thấy hơi ngây ngất.
Hoa đán ở trên đài đột nhiên trở tay bắt được cánh tay Cảnh Y Nhân, nhếch miệng cười vừa giảo hoạt vừa quyến rũ. Chất giọng nam tính cuốn hút mang theo vài phần tò mò hỏi: “Cô là ai? Tên là gì?”
Cảnh Y Nhân sững người một giây, không thèm để ý tới anh ta mà nhấc chân lên đá một cái. Người đàn ông lộn người ra sau, biến mất trong làn khói. Khói bốc lên càng lúc càng nhiều, phủ trắng xóa cả sân khấu, Cảnh Y Nhân còn ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Trong lòng cô hồi hộp, đây là mùi của “quả Độc Xà”, có thể làm người ta hôn mê một khoảng thời gian, theo bản năng cô bịt mũi và miệng lại.
“...” Cảnh Y Nhân không thể nhìn được nên đành lần mò thoát ra.
Dường như nghĩ ra điều gì, Cảnh Y Nhân dừng chân lại, nhanh chóng lấy cái còi Lục Minh cho cô, dùng sức thổi một hơi.
Có lẽ Đại Xú không bị ảnh hưởng nên không hôn mê, chưa tới một phút sau, nó nhảy lên sân khấu, chạy tới bên cạnh Cảnh Y Nhân, áp sát người vào chân cô đi vòng vòng. Cảnh Y Nhân ngồi thụp xuống, nắm lấy dây buộc trên cổ của Đại Xú rồi đưa cái ô lúc nãy hoa đán cầm trong tay cho nó ngửi.
Đại Xú lập tức chạy vào trong hậu trường, Cảnh Y Nhân cầm sợi dây chạy theo.
Sau khi rời khỏi sân khấu, màn khói cũng mỏng dần. Cảnh Y Nhân cứ thể chạy theo Đại Xú tới phòng hóa trang trong khu hậu trường rộng lớn, trong đó có người đang vội vàng thay quần áo, trút bỏ lớp hóa trang. Mặc dù bên ngoài đang loạn hết cả lên nhưng bọn họ vẫn giữ vững nguyên tắc hành nghề của mình. Đại Xú lôi kéo Cảnh Y Nhân chạy rẽ trái rẽ phải, mãi tới khi nhìn thấy lối ra ở trước mặt, cô mới thả Đại Xú ra, để nó thoải mái đuổi theo, còn cô chạy đằng sau. Chạy tới lối ra, là một cầu thang ngoài trời, giờ là nửa đêm nhưng Nhà Vàng vẫn được chiếu sáng rõ như ban ngày. Cảnh Y Nhân chạy theo Đại Xú xuống tầng dưới, xuyên qua bãi cỏ trống trải, chạy đuổi theo vào trong màn đêm... Mất nửa tiếng đồng hồ khói trong sảnh tiệc mới tan gần hết.
Đội trưởng đội hộ vệ lập tức tới xin lỗi.
Vẫn chưa bắt được thủ phạm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...