Cánh cửa “kèn kẹt” mở ra.
Vị giám đốc bệnh viện tuổi trung niên đang cung kính nói chuyện với thủ trưởng đại nhân liền ngừng lại.
Theo bản năng mọi người đều nhìn ra cửa.
Giám đốc bệnh viện cao to nhưng hơi mập, quả đầu hói tròn vo, trên mặt đeo kính gọng vàng, mũi chim ưng, cằm có nọng, mặc một bộ âu phục màu xanh sẫm, nhìn trông như con rùa vàng ba vạch. Khi nhìn thấy cảnh Y Nhân, mặt ông ta dài ra như quả mướp. Lục Minh vốn đang lạnh mặt, lúc thấy Cảnh Y Nhân xuất hiện ở đây, trong mắt anh thoáng xẹt qua một tia khiếp sợ, nhưng chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Chỉ có thủ trưởng đại nhân vừa nhìn thấy cảnh Y Nhân liền cười ha hả rồi vỗ vỗ chỗ trống trên ghế sa lông ngay cạnh mình.
“Con bé Y Nhân này, con cũng đến thăm Phương Hoa hả?”
Cảnh Y Nhân ôm bó hoa cúc trắng cười với thủ trưởng đại nhân, ngoan ngoãn như một đứa trẻ mà gật gật đầu, thẹn thùng nói “Dạ” một tiếng rồi đi về phía ông.
“...”Hình như lúc này mọi người mới để ý trong tay Cảnh Y Nhân ôm một bó hoa cúc trắng.
“Con bé này, hoa này con định.” Thủ trưởng đại nhân chỉ vào bó hoa trong tay cô, thái dương giật giật. “...” Lục Minh cũng không biết nói gì, hiển nhiên là Cảnh Y Nhân cố ý bày trò đùa giỡn rồi. Cảnh Y Nhân làm ra vẻ bây giờ mới phản ứng được, cô giải thích.
“Dạ, đây là để tặng cho Phương Hoa ạ. Lục Minh nói Phương Hoa thích hoa cúc trắng nhất ạ.”
Nói xong Cảnh Y Nhân đi tới bên giường rồi dừng lại, đưa bó hoa cho Tiết Phương Hoa đang nằm dựa vào đầu giường, nhướn mi khiêu khích nhìn cô ta, khóe miệng hé một nụ cười mỉm.
Tiết Phương Hoa lạnh mặt, giận dữ trừng mắt với Cảnh Y Nhân, cô ta giận tới mức bàn tay đang để trong chăn nắm chặt lại.
Đây là trù ẻo cô ta chết sao? Cô ta hận không thể vả cho Cảnh Y Nhân hai phát.
Chỉ là cô ta không thể để thủ trưởng đại nhân mất mặt được, thêm nữa Cảnh Y Nhân đã nói rằng Lục Minh nói cô ta thích hoa này. Lục Minh không lên tiếng phản bác mà cô ta lại sửa lại chẳng phải là làm Lục Minh mất mặt, khiến anh lúng túng hay sao? Dù cô ta có ngốc đến mấy cũng không chọc Lục Minh vào lúc này.
Cô ta không cảm tình không nguyên duỗi hai tay ra nhận bó hoa từ Cảnh Y Nhân, đè nén oán khí sục sôi trong lòng, còn phải nói một câu: “Cảm ơn!”
Tiết Phương Hoa dù giận nghiến răng nghiến lợi cũng đành phải cam chịu nuốt vào bụng. Cảnh Y Nhân cười nhẹ đáp lại một câu: “Tôi nên làm thế mà. Hoa này vô cùng thích hợp với cô đấy.” Nói rồi Cảnh Y Nhân thu tay về, đồng thời chạm vào tay Tiết Phương Hoa. Cô không vội thả ra mà giữ vài giây. Tiết Phương Hoa ngơ ngác nhìn Cảnh Y Nhân, không hiểu cô đang làm gì. Cô ta cảm thấy hành động của Cảnh Y Nhân có chút kỳ quái, lại thêm cô ta vốn ghét Cảnh Y Nhân, không muốn tiếp xúc gần gũi nên nhẹ nhàng hất tay ra rồi thu về.
“...” Cảnh Y Nhân không để ý mà cười nhẹ.
Tuổi thọ Tiết Phương Hoa không còn bao lâu nữa ư?
Mạch đập khỏe như thế, ngoại trừ khí huyết không đủ thì chẳng có bệnh tật gì. Cô ta muốn giả vờ tới khi nào?
Thủ trưởng đại nhân thấy cảnh Y Nhân và Tiết Phương Hoa ở chung rất hòa hợp nên cười ha hả. “Tôi nói sao Y Nhân lại ôm một bó hoa cúc đến, làm tôi giật cả mình, hóa ra là Phương Hoa thích.”
Rồi thủ trưởng chỉ vào bó hoa trong lòng Tiết Phương Hoa, nhắc nhở Cảnh Y Nhân.
“Con bé Y Nhân này, hoa cúc không thể tặng bừa được. Lần sau trừ Phương Hoa ra thì không được tặng hoa cúc cho người khác, biết chưa?”
Cảnh Y Nhân ngoan ngoãn gật đầu, cười hì hì với thủ trưởng đại nhân: “Không đâu ạ, con chỉ tặng cho Phương Hoa thôi.”
“...” Tiết Phương Hoa và giám đốc bệnh viện tức muốn chết, nhưng lại không thể tỏ vẻ gì. Lục Minh ở bên cạnh khóe miệng hơi cong lên, con ngươi sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...