Tài xế thở dài.
“Gần đây công ty của ngài Lục rất bận, lần trước sau khi cô Tiết nằm viện, ngài Lục không đến thăm cô ấy, cô ấy liền khóc lóc rồi làm loạn, còn đòi tự tử nữa. Tuy ngài Lục không quan tâm tới cô ấy nữa, nhưng gặp chuyện như vậy ai mà không thấy phiền phức cơ chứ. Nghe nói hình như kiểm tra thấy bệnh tình của cô Tiết rất nghiêm trọng, không sống được bao nhiêu năm nữa đâu.”
Cảnh Y Nhân ngẩn ra, chớp mắt, lặp lại lời của tài xế: “Không sống được bao nhiêu năm nữa ấy à?” “Vâng!” Tài xế gật đầu.
“Quá tốt rồi!” Cảnh Y Nhân vui vẻ, thoải mái ngả người ra sau lười biếng tựa vào lưng ghế. “...” Tài xế toát mồ hôi hột, không còn gì để nói. Dù người ta có xấu xa đến đâu, nhưng thấy người ta sắp chết lại vui như thế sao?
Cô Cảnh sao có thể thẳng thừng như vậy, không thể ra về đạo đức giả, che giấu đi một chút à?
Cảnh Y Nhân lại hỏi: “Đến thăm bệnh nhân có cần tăng thứ gì không?”
Tài xế nhìn cảnh Y Nhân qua gương chiếu hậu. Cô Cảnh nói vậy là muốn đến thăm cô Tiết ư? Tài xế theo bản năng mở miệng: “Bình thường sẽ tặng hoa hoặc trái cây, thực phẩm chức năng cũng được.” “Thế còn người chết thì sao?”
“...” Tài xế ngần ngại mấy giây: “Tặng hoa cúc trắng ạ.”
“Được! Vậy chúng ta đi mua hoa cúc trắng.” Cảnh Y Nhân vui vẻ vỗ tay một cái.
Tài xế cạn lời, nổ máy đưa Cảnh Y Nhân đi tìm một cửa hàng bán hoa ở gần đó. Kết quả, xung quanh đây không có hàng hoa nào, nhưng lại có chợ bán chim và cây cảnh. Cảnh Y Nhân mua một bó hoa cúc trắng thật to bảo tài xế ôm lấy.
Đi qua cửa hàng bán chim và cá cảnh, ngoài cửa có đặt một bể cá, bầy cá vàng xinh đẹp đang bơi lội tung tăng trong đó, cạnh bể cá vàng còn bày một chiếc hộp nhỏ trong suốt có đế màu đỏ. Trong hộp là đám giun đỏ đang uốn éo quằn quại trong đống bánh mì nhìn vô cùng buồn nôn. Ông chủ thấy cảnh Y Nhân tới xem liền nhiệt tình chào hàng.
“Thưa cô, cô có muốn mua không ạ? Giun này được nuôi bằng bánh mì. Đây là loài động vật lưỡng cư, chim thích ăn loại giun này nhất đấy, đảm bảo thú cưng nhà cô béo múp luôn.”
“...”Hóa ra là để cho động vật ăn, nếu là người ăn thì sẽ có vị gì nhỉ?
Nghĩ thế, Cảnh Y Nhân không kìm được nhếch miệng lên, cảm thấy vô cùng thú vị...
Trên đường tới bệnh viện, Cảnh Y Nhân gọi điện cho Lý Lộ, nhờ cô ấy giúp một chuyện... Nếu hôm nay cô chủ động ra tay thì nên làm dứt điểm một lần luôn.
Cảnh Y Nhân đến bệnh viện, ôm một bó hoa cúc trắng to, làm không ít người qua lại chú ý. Cô biết số phòng của Tiết Phương Hoa thông qua Lưu Hiểu Đông. Dọc đường tới khu phòng bệnh VIP rất yên tĩnh. Cảnh Y Nhân ôm bó hoa, từng bước từng bước đi tới trước cửa phòng bệnh. Đứng ở cửa, cô phát hiện ra trong phòng bệnh có rất nhiều người đang đứng ở đó. E rằng Tiết Phương Hoa này xuất thân không đơn giản, nằm viện lâu như vậy rồi mà còn có một đám người tới bảo vệ.
Trong số những người đang ngồi trên ghế sa lông còn có cả Lục Minh. Chẳng trách ngày nào Lục Minh cũng phải về muộn như vậy, cô mặc kệ Lục Minh có nỗi khổ trong lòng hay không, nhưng anh không nói cho cô biết, điều này khiến cô thấy không thoải mái. Cảnh Y Nhân nhướn mày, phát hiện ra thủ trưởng đại nhân mặc bộ trang phục Trung Sơn quen thuộc cũng đang ở đây.
Bây giờ cô mới hiểu, có lẽ Lục Minh cũng không tự nguyện tới, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều rồi.
Trong phòng trừ Lục Minh và thủ trưởng đại nhân ra còn một ông bác tuổi trung niên mặc áo choàng trắng và người hộ sĩ hai tay ôm hồ sơ bệnh án cung kính cúi đầu đứng bên cạnh.
Bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân đẩy cửa ra, cứ thế đi thẳng vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...