Mặc dù cô không muốn nghi ngờ La Mỹ Mỹ, nhưng nên đề phòng người khác, hơn nữa, trừ cô ta ra thì cô không nghĩ ra người thứ hai. Tuy bây giờ cô không có chứng cứ, nhưng cái tên La Mỹ Mỹ này đã bị cô xếp vào danh sách hạng người như Lý Đồng.
Cảnh Y Nhân nhích người tách ra khỏi lồng ngực nóng rực của Lục Minh. Chỉ là khi cô hơi tách ra, cánh tay của Lục Minh bỗng nhiên co lại, kéo cô vào lòng thật chặt một lần nữa, nhưng anh hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tỉnh giấc. “...” Cảnh Y Nhân thực sự nóng không chịu nổi rồi.
Vừa hay lúc này, cô điều dưỡng được mời tới hôm qua lẳng lặng đẩy cửa bước vào. Cảnh Y Nhân yên lặng chỉ vào điều hòa trên tường ra hiệu cho cô điều dưỡng bật điều hòa lên. Cô điều dưỡng lập tức tiến đến làm theo. Vốn dĩ hôm qua cô ta cũng ở trong phòng, chỉ là sau khi ngài Lục tắt điều hòa, nóng quá không chịu được nên cô ta mới chạy ra hành lang hoặc sang phòng bệnh khác hưởng ké điều hòa, không đợi ở trong phòng nữa thôi.
Cổ điều dưỡng bật điều hòa lên rồi đi đóng cửa sổ lại. Cô đến bên giường, nhỏ giọng hỏi Cảnh Y Nhân.
“Cô Cảnh, cô đói bụng chưa? Sáng nay quản gia Ngô đưa bữa sáng tới, đựng trong bình giữ nhiệt nên vẫn còn nóng đấy!” Cảnh Y Nhân nhìn bình giữ nhiệt ở trên bàn rồi lắc lắc đầu.
Cô điều dưỡng lại đi ra ngoài.
Cảnh Y Nhân nhìn hõm sâu dưới mắt Lục Minh, có lẽ hôm qua anh đã mệt chết luôn rồi.
Cô thoáng đau lòng, giơ tay xoa xoa quầng thâm dưới mắt anh.
Mở điều hòa được một lát, không khí trong phòng đã mát mẻ hơn, Cảnh Y Nhân nâng người dậy một chút, kéo chăn mỏng ở dưới chân lên đắp cho Lục Minh.
Đột nhiên, điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường phía Lục Minh lóe sáng một cái, theo bản năng Cảnh Y Nhân vươn tay cầm điện thoại di động lên.
Chắc là tối qua Lục Minh sợ gây tiếng ồn cho cô nên đã để điện thoại ở chế độ im lặng. Cảnh Y Nhân nhìn màn hình điện thoại của Lục Minh, thấy đó là bức ảnh chụp chung của hai người hôm trước, khóe miệng liền không tự chủ được mà vẽ lên một nụ cười nhẹ.
Sau đó, ánh mắt cô chú ý tới nội dung tin nhắn được thông báo trên màn hình.
“Anh Lục Minh! Anh nhận điện thoại nghe em giải thích được không? Em cũng không hy vọng xa vời rằng sẽ có kết quả gì đó với anh, chỉ mong có thể ở bên cạnh anh giống như xưa...” Tin nhắn là do Tiết Phương Hoa gửi tới. Nút “Cuộc gọi” ở bên dưới còn có số “12” màu đỏ.
Có 12 cuộc gọi nhỡ. Cảnh Y Nhân không có thói quen nhìn trộm đồ của người khác, chỉ là màn hình điện thoại sáng lên cô đã trông thấy rồi, Đọc được tin nhắn này, rồi nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, coi như cô đã hiểu rõ một đạo lý.
Đôi khi, thật sự không phải do đàn ông lăng nhăng, mà là có một vài người phụ nữ để tiện thích ăn đòn. Từ sáng đến tối luôn mơ tưởng tới người đàn ông của người khác.
Lần trước Tiết Phương Hoa tới tận cửa khiêu khích coi như cô đã nhịn rồi, thể mà còn dám tiếp tục dây dưa, người đàn ông của Cảnh Y Nhân cô có thể để người khác thích mơ tưởng thì mơ tưởng sao? Chọc có một lần thì cô còn nhịn, lần thứ hai chính là muốn tìm chết. Bây giờ, dù cô có tốt tính đến đâu cũng không nuốt trôi được cơn giận này, bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt lại. Khóe miệng nở một nụ cười nhạt, cô mở khóa điện thoại của Lục Minh trả lời lại: “Này, tiện nhân! Đừng quấy rầy ông đây và bà xã trao đổi tình cảm...”
Viết xong Cảnh Y Nhân lại thấy không ổn lắm, bằng trí thông minh của Tiết Phương Hoa chắc chắn sẽ biết không phải do Lục Minh gửi. Nghĩ vậy, cô xóa đi, rồi dùng điện thoại di động chụp một bức ảnh cô nằm trong lòng Lục Minh. Cảnh Y Nhân sự như vậy còn chưa đủ mờ ám, cô cởi cúc trên áo đồng phục bệnh nhân của Lục Minh, phanh phần cổ áo của anh ra một chút, để lộ đường bờ vai rắn chắc, rồi cô cũng làm thế với áo mình, để lộ một cánh tay ra ngoài chăn. Giống như bọn họ đang ngủ mà không mặc gì. Sau đó cô nhắn lại mấy chữ: “Đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi!” rồi gửi kèm bức ảnh.
Đầu tiên nhẹ nhàng cảnh cáo cô ta trước, đợi khi thân thể cô ta hồi phục rồi thì trừng trị cô ta sau...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...