Nói xong, Lưu Hiểu Đông lập tức cười ha ha, suốt hai năm làm trợ lý, cô ấy luôn bị Lý Đồng ức hiếp, nên khi xem đoạn video Lý Đồng bị bẽ mặt và bị tống cổ ra khỏi công ty, cô ấy thật sự rất hả hê.
“Đoạn video ghê tởm kia làm cô ta mất hết thể diện. Lục tổng sao có thể để người như thể làm thư ký tổng giám đốc được cơ chứ!”
“...” Cảnh Y Nhân nhíu mày nhìn Lưu Hiểu Đồng: “Cô có cảm thấy tôi làm thế là rất quả đáng không?”
Hai tay Lưu Hiểu Đông đang cầm vô lăng bỗng nắm chặt lại, rồi dùng sức lắc đầu.
“Sao có thể chứ, cô ta gieo gió gặt bão thôi. Đáng đời! Vốn bình thường cô ta đâu phải hạng tốt đẹp gì.” “...” Cảnh Y Nhân mỉm cười.
Chuyện ngày đó, khi Lục Minh tỉnh lại, anh không hề đề cập tới một chữ nào.
Cô cứ tưởng Lục Minh nể tình Lý Đồng là con gái của chỉ huy trưởng Lý, lại là người bạn từ thuở ấu thơ nên bỏ qua chuyện này.
Thậm chí khi đó cô còn sợ Lục Minh cho rằng cô nói dối, không những không trách tội Lý Đồng mà ngược lại còn trách cô.
Kết quả cô không biết “cậu” đã âm thầm trả đũa giúp cô.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cảnh Y Nhân thoáng hiện lên một nụ cười ngọt ngào... Chưa đến nửa giờ sau, xe đã đến cổng bệnh viện nhân dân thành phố.
Lưu Hiểu Đông đỗ xe trong bãi rồi lấy ra rất nhiều túi lớn túi nhỏ sau cốp, đều là thực phẩm dinh dưỡng, Cảnh Y Nhân hỗ trợ cô ấy xách một phần trong số đó.
Lúc trước Lục Minh đã nói cho Lưu Hiểu Đông số phòng bệnh VIP, nên hai người đi một mạch đến nơi.
ở khu phòng bệnh VIP, hành lang dài hẹp yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ. Đến cửa phòng bệnh, Lưu Hiểu Đông gõ nhẹ hai lần lên cửa rồi mới xách túi lách người qua khe cửa đi vào.
Đang định mở miệng nói với Lục tổng là cô Cảnh cũng đến, thì chợt thấy Lục tổng quay đầu lại, anh nhíu chặt mày, giơ tay ý bảo im lặng, không được lên tiếng.
Lưu Hiểu Đông khựng lại, không dám nhiều lời, cả người bị kẹp giữa khe cửa, chậm rãi quay lại nhô đầu ra nhìn Cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân lại đưa túi trong tay cho cô ấy rồi lắc đầu, ý nói cô không được phép đi vào, bảo cô ấy không cần nói nhiều làm gì. “...” Lưu Hiểu Đông thật không biết phải nói gì với hai vợ chồng họ nữa.
Nhận lấy chiếc túi to, cô ấy đành phải xách hết đồ vào phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn.
Cảnh Y Nhân nhìn xuyên qua cửa sổ phòng bệnh, vừa thấy Lục Minh liền lập tức hiểu ra vì sao cả đêm anh không về. Anh nói có chuyện phải xử lý, đó là vừa dỗ dành cổ xong thì lập tức đến dỗ dành Tiết Phương Hoa à?
Kết quả là Tiết Phương Hoa không chịu nổi cơn ghen tức nên đổ bệnh, anh phải ở bên Tiết Phương Hoa nguyên một đêm. Vì thế ngay cả một cú điện thoại, anh cũng không định gọi cho cô?
Trước kia, lúc cô bị Tiêu phi đá xuống giếng, hoàng đế cữu cữu sau khi cứu cô lên thì rất giận dữ, cô cứ tưởng hoàng đế cữu cữu sẽ trừng phạt Tiêu phi cuối cùng, hoàng đế cữu cữu thấy cô bị đuối nước không nghiêm trọng, vừa dỗ dành cổ xong là lập tức quay đầu ngon ngọt với Tiếu phi. Dù sao cô cũng không phải cháu gái ruột của hoàng để cữu cữu, tất nhiên là cữu cữu sẽ đối xử tốt với thiếp thất của mình hơn cô. Sau khi biết được điều đó, tuy trong lòng không thoải mái nhưng cô biết mình không có tư cách nổi giận với bậc cửu ngũ chí tôn như cữu cữu. Nếu không có cữu cữu thì cô đâu có cuộc sống sung túc như thế.
Chỉ là Tiêu phi xấu số, cô còn chưa kịp báo thù, Tiếu phi đã lâm bệnh mà chết bất đắc kỳ tử sau đó mấy ngày rồi.
Cảnh Y Nhân bình tĩnh đứng ở cửa, nhìn bóng dáng của Lục Minh qua cửa sổ, anh chỉ đứng bên giường, không hề nhúc nhích, một bàn tay đang nắm chặt di động, có vẻ rất sốt ruột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...