Vợ Boss Là Công Chúa

Anh đau lòng vén gọn lọn tóc trên mặt cô lại.

“Tiết Phương Hoa chỉ như một người em gái thôi, em nghĩ nhiều quá rồi.”

“Nhưng cô ta đâu coi cậu là anh trai chứ, cũng như cháu không thật sự coi cậu là một người cậu” ấy!”

“Vậy thì là thế nào?” Lục Minh nhướn mày cười khẽ nhìn cô.

“Cháu nhìn ra được là cô ta thích cậu, nếu không thì tại sao cô ta lại hả hê khoe khoang rằng cậu đối xử với cô ta rất tốt trước mặt cháu chứ?”


“Thế còn em?”

“...” Bị Lục Minh hỏi như vậy, Cảnh Y Nhân thoáng bối rối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt cái đã ửng hồng, cô vội né tránh ánh mắt đầy mãnh liệt của Lục Minh đang nhìn trộm nội tâm cô.

“Cháu... Cậu... Đương nhiên là một người cậu rồi.”

“Chẳng phải em nói rằng em không thật sự coi anh như một người cậu hay sao?”

“...” Đôi mắt tròn xoe của Cảnh Y Nhân lúng túng chuyển động tứ phía, hòng né tránh.

Vẻ mặt của Lục Minh rất nghiêm túc, anh giữ lấy cằm cô rồi xoay lại, ép cô phải nhìn thẳng vào anh, hỏi rất thật lòng: “Em thích anh đúng không?”

“...” Lồng ngực Cảnh Y Nhân bỗng nhiên run lên, trái tim điên cuồng đập loạn xạ, giống như chỉ một giây sau liền nhảy vọt ra khỏi miệng vậy. Khuôn mặt Cảnh Y Nhân đỏ bừng, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú trước mặt, cô hồi hộp đến mức ngừng thở, bàn tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường. Lục Minh rất kiên nhẫn chờ cô trả lời. Trong phòng yên tĩnh đến độ chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ và nhịp tim đập của hai người.

Cảnh Y Nhân nhìn Lục Minh một hồi lâu, qua tốc độ đập của trái tim, cô có thể đoán được Lục Minh và mình đều khẩn trương, căng thẳng như nhau.


Dường như vừa ra một quyết định trọng đại, Cảnh Y Nhân túm chặt lấy tấm ga trải giường, một lúc lâu sau mới phát ra giọng mũi yếu ớt “Vâng.”

Thích! Cô thích “cậu”!

“...” Chỉ một tiếng “vâng” đơn giản của Cảnh Y Nhân, Lục Minh như sắp bị rụng tim, trong lòng nổi sóng cuồn cuộn, ánh mắt anh dịu dàng mềm mại như nước. Một giây sau anh, mạnh mẽ hôn lên đôi môi của cô.

Nụ hôn của anh vừa cuồng nhiệt lại vừa dịu dàng.

Cảnh Y Nhân bị hôn đến mức ý thức càng ngày càng mơ hồ, trái tim dần dần trầm luân, lý trí trở nên rã rời, trong vô thức, cô nhắm hai mắt lại đón nhận anh, chủ động hé miệng ra.. Cô khẽ hé miệng khiến cả người Lục Minh bỗng ngẩn ra, một giây sau lại càng thêm điên cuồng khuấy đảo trong cái miệng nhỏ của cô, càn quét từng tấc da thịt mềm mại. Môi anh hôn miết lấy môi cô càng lúc càng mạnh, hơi thở càng lúc càng trầm đục, mang theo sự đòi hỏi và khao khát kinh người. Càng ngày càng sâu, càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng, Cảnh Y Nhân không tự chủ được bật ra tiếng rên rỉyếu ớt, khiến Lục Minh khẽ gầm nhẹ một tiếng.

Anh vẫn nhớ cô đang trong kì kinh nguyệt, nhưng lửa dục trong cơ thể anh vẫn liên tục thiêu đốt, không khống chế nổi. Bàn tay anh vuốt ve khắp người cô, anh thì thầm bên tai cô: “Y Nhân, hãy ở bên cạnh anh mãi mãi... Đừng đi đâu hết!” “...” Lời của Lục Minh khiến cảnh Y Nhân không hiểu sao lại cảm thấy chua xót trong lòng, cô rất muốn nói “vàng”, nhưng không tài nào thốt ra lời, vì cô biết Lục Minh đang nói với “Cảnh Y Nhân” kia, mà cô đã sớm không còn là “Cảnh Y Nhân” ấy nữa rồi...


Sau bữa cơm chiều, Lục Minh nói có chút việc phải đi ra ngoài một chuyển, bảo cô đi nghỉ ngơi sớm.

Trước khi đi, Cảnh Y Nhân kéo Lục Minh lại, dùng điện thoại di động chụp mấy tấm ảnh chung để làm hình đại diện.

Không thể không nói, ảnh chụp của cô và Lục Minh mới là trai tài gái sắc, rất có tướng phu thê.

Lục Minh vươn một tay ôm cô vào lòng, một tay cầm điện thoại di động chụp, khuôn mặt tươi cười, chứ không giống bức ảnh chụp cùng Tiết Phương Hoa, khuôn mặt Lục Minh lúc ấy không hề có cảm xúc gì, cũng chẳng mỉm cười chút nào. Sau khi lái xe rời khỏi biệt thự, Lục Minh lập tức kéo số điện thoại của Tiết Phương Hoa ra khỏi danh sách hạn chế rồi gọi cho cô ta.

“Em đến chỗ cũ, chúng ta gặp nhau một lúc đi.” Sau khi điện thoại được kết nối, anh chỉ đơn giản nói sáu chữ, không đợi Tiết Phương Hoa lên tiếng đã ngắt điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui