Nhạc phát được một lúc thì Cảnh Hi mở miệng hỏi: “Bài hát này thế nào?”
Giọng của Cảnh Hi kéo sự chú ý của Cảnh Y Nhân lại, cô tập trung lại nghe lời bài hát. “Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Kiêm gia thê thê, bạch lộ mạc hi. Sở vị y nhân, tại thủy chi mi.
Kiêm gia thải thái, bạch lộ mạc dĩ. Sở vị y y nhân, tại thủy chi sĩ.
Y nhân như mộng hề, y nhân như cổ...”* (*) Dịch nghĩa: “Lau lách xanh tươi và rậm rạp, Móc làm sương phủ khắp mọi nơi. Người mà đang nói hiện thời,
vùng nước biếc cách với một phương. Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,
Đường càng thêm trở ngại xa xôi.
Thuận dòng theo đến tận nơi,
Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.”
(Bài phú Kiêm gia (Lau lách) trong Kinh thi của Khổng Tử- Bản dịch của Tạ Quang Phát) Nghe xong Cảnh Y Nhân nhíu mày, liếc mắt nhìn Cảnh Hi: “Cậu hát hả?”
“Đương nhiên rồi. Đây là thứ mà tôi muốn đưa cho chị đó.” Cảnh Hi vô cùng tự hào trả lời. “...” Cảnh Y Nhân nhìn cậu cười mỉm: “Nghe rất hay. Chị còn tưởng cậu chỉ biết gào thét thảm thiết thôi đấy.” “...” Cảnh Hi cạn lời, đó là thời thượng, là nhạc lưu hành hiện giờ có được không hả. Cậu là The Voice quốc dân thì giọng hát sao có thể kém được.
Gần đây cậu đang nhận viết lời cho một bộ phim cổ trang nên mới cố gắng viết bài hát này, đồng thời cũng để Cảnh Y Nhân vui một chút.
“Bài hát này tên là Y Nhân Như Mộng. Là album mới của tôi. Tôi đặc biệt dùng tên của chị đó. Vui không?” “...” Cảnh Y Nhân nhếch môi lên, cũng không phản ứng gì.
Cảnh Hi nhận ra hôm nay cô vô cùng yên tĩnh, bình thường khi ra ngoài với cô thì không có lần nào cả hai không đấu võ mồm cả.
Cậu giơ tay ra: “Đưa điện thoại di động cho tôi đi.” “...” Tâm tư của Cảnh Y Nhân không ở đây nên không để ý tới Cảnh Hi lắm, cậu bảo cô lấy điện thoại di động thì cô rút di động trong túi ra đưa cho cậu. Cảnh Hi giảm tốc độ xe, cậu vừa nhìn phía trước vừa tải bài hát này xuống điện thoại của Cảnh Y Nhân, còn cài làm nhạc chuông. Tải xong thì trả lại cho Cảnh Y Nhân.
“Mấy ngày nữa anh cả của chị về rồi đó.” “...” Lời của Cảnh Hi đã kéo sự chú ý của Cảnh Y Nhân lại. Anh cả? Cô suýt thì quên mất, Cảnh Đức Chính còn một người con trai do chính thất - vợ cả - sinh ra nữa. Cảnh Y Nhân miễn cưỡng mở miệng: “Mắc mớ gì tới chị?”
“...” Cảnh Hi nhìn cô một cái: “Chị không vui à?”
“Không.” “Chị từ lúc ra khỏi nhà cho tới bây giờ hồn vía cứ bay đi đâu đâu ấy, lại còn nói là không. Tôi chỉ muốn nhắc chị, lần đầu tiên gặp anh cả thì phải tạo ấn tượng tốt cho anh ấy.“. “Mắc mớ gì tới chị? Không nhận ra thì sao phải tạo ấn tượng tốt cho anh ấy?” “...” Cảnh Y Nhân nói đúng là rất có lý. Cảnh Y Nhân về nhà họ Cảnh mới được hai năm, những năm này Cảnh Triệt đều ở nước ngoài.
Cậu chỉ lo Cảnh Triệt không chấp nhận cô em gái là con ngoài giá thú này rồi tạo phiền phức cho Cảnh Y Nhân thôi.
Cảnh Hi lại nhìn cảnh Y Nhân đang không hề để ý đến chuyện đó: “Một lát nữa chúng ta chơi trò gì kích thích một chút đi?”
“...” Cảnh Y Nhân không nhìn cảnh Hi mà ngây ngốc nhìn phía trước.
Ở đoạn ngoặt phía trước, Cảnh Hi đột nhiên tăng tốc rồi đánh tay lái cua gấp một cái quay ngược đầu xe lại.
Tiếng lốp xe ma sát trên mặt đất khi bị kéo rê trên đường tạo ra những âm thanh chói tai.
Khi Cảnh Y Nhân lên xe do không tập trung nên không cài dây an toàn, cú quay đầu xe này làm cả người cô đổ về phía Cảnh Hi rồi nhào lên người cậu. Cảnh Hi thuận thế đưa tay là ôm lấy cô, miệng mở một nụ cười nhạt. Cảnh Y Nhân đẩy Cảnh Hi ra, cô tránh ra khỏi lồng ngực cậu rồi tức giận trợn trừng mắt nhìn cậu: “Không kích thích chút nào cả” Nói rồi Cảnh Y Nhân thở phì phò ngồi thẳng lại, cài dây an toàn vào. “Thế sao? Vậy thì chơi thứ càng kích thích hơn đi.” Cảnh Hi nhếch miệng cười gian, chân giẫm mạnh chân ga. Trên đường cao tốc xe cũng không nhiều, nhưng với tốc độ này Cảnh Y Nhân sợ tới mức nắm chặt đai an toàn, môi mím chặt, mắt nhìn chòng chọc phía trước, hai hàng cây xanh và lan can phòng hộ lướt nhanh về phía sau.
“Đoạn ngoặt phía trước là một con sông, chúng ta lao xuống dưới tắm một cái được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...