Cô không có chút cảm giác nào, lại còn có chuyện gì đều kéo người ta tới hỗ trợ, còn bắc cầu giúp người
ta nữa. Nghĩ tới hôm qua, cô chỉ vì người khác nói anh đẹp trai không khép chân lại được, rồi người khác muốn ngủ với anh mà đã đánh nhau với người ta, hôm nay lại cứ thế muốn chắp tay dâng ông chồng không đáng giá này cho người khác sao?
Rốt cuộc câu nào của cô mới là thật? Câu nào mới là giả?
Một câu nói có thể làm anh bay lên thiên đường, một câu lại có thể làm anh rơi thẳng xuống địa ngục.
Máu huyết trong người Lục Minh như muốn chảy ngược, cơn tức giận xông lên, anh đột nhiên đẩy cửa ra. Tiếng cửa mở “Rầm!” một cái.
Lý Đồng giật mình ngồi xuống nhanh như chớp, rồi dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Cảnh Y Nhân. Sao cô lại không cẩn thận thế hả, làm đổ rượu rồi. Cô xem cô làm chỗ của tổng giám đốc Lục bẩn hết rồi.”
Nói rồi Lý Đồng rút khăn tay ra, lau sạch chỗ ngồi của Lục Minh mới này bị cô ta đổ rượu vào. “...” Cảnh Y Nhân khâm phục Lý Đồng, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, cô ta không đi làm diễn viên thì đúng là phí của. Cô thân là công chúa của một nước suýt nữa bị chê cười là không biết dùng điện thoại di động, giờ còn bị Lý Đồng vu oan cho nữa.
Nghĩ vậy Cảnh Y Nhân hận không thể đập nát thứ đồ Tây Dương quái quỷ này. Không phải chỉ là một chiếc điện thoại di động hay sao, còn có thứ gì mà cô không biết dùng chứ? Lục Minh giống như không biết gì mà thản nhiên ngồi xuống chỗ của mình.
Cảnh Y Nhân nhỏ giọng giải thích với Lục Minh: “Cậu! Cháu không làm đổ rượu đâu.”
“...” Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Minh hơi run lên, nhưng không trả lời, chỉ cầm điện thoại di động ra xem. Trước đó anh còn ăn một chút trên bàn ăn, còn giờ ngay cả đũa anh cũng không đụng tới, rượu cũng không uống, cũng không hề nói một câu nào. Tất cả mọi người đều nhìn ra Lục Minh có gì đó không đúng. Mãi đến tận khi tổng giám đốc Lưu đứng lên nói với anh: “Tổng giám đốc Lục. Tôi mời cậu một ly.” “...” Lục Minh ngồi trên ghế, mắt hờ hững dán vào di động, giống như quá chăm chú nên không nghe thấy tổng giám đốc Lưu gọi anh vậy. Tổng giám đốc Lưu lại gọi: “Tổng giám đốc Lục.”
Lúc này Lục Minh mới hồi thần, lười biếng nhấc mắt lên nhưng không nhìn tổng giám đốc Lưu, mà quay về phía Lý Đồng thản nhiên ra lệnh: “Kết thúc rồi hả? Đi thanh toán đi.”
Rồi anh đột nhiên đứng lên, rảo bước đi ra ngoài. “...” Một đám người bối rối, không hiểu vậy là sao, tổng giám đốc Lục cứ thế đi luôn rồi? Chuyện ký kết cũng bị thổi bay luôn rồi hả? Nhưng áo khoác của anh vẫn để trên lưng ghế quên chưa cầm mà. Cảnh Y Nhân nhíu mày, cô không hiểu tình huống gì nên đứng lên, cầm áo khoác của Lục Minh rồi cũng đi theo.
Lục Minh đi rất nhanh, Cảnh Y Nhân cùng đi thang máy với anh, nhưng khi đi từ đại sảnh ra ngoài thì anh đã bỏ cách cô một đoạn xa rồi.
Cảnh Y Nhân nhìn bóng lưng Lục Minh đã đi đến chỗ cửa xoay, cùng với một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở ngoài cửa.
Cảnh Y Nhân lập tức rảo bước đuổi theo, cùng anh lên xe. Cảnh Y Nhân có thể nhìn ra tâm trạng của Lục Minh hiện giờ cực kỳ khó chịu.
Cô yên tĩnh ngồi một bên, tay ôm áo khoác của Lục Minh. Trong đầu vẫn còn đang nhớ tới chuyện lúc nãy cô bị Lý Đồng cười nhạo là không biết dùng điện thoại di động. Nghĩ rồi cô lấy điện thoại di động ra cố gắng nghiên cứu. Cô là công chúa, tinh thông cầm kỳ thi họa, chẳng lẽ một cái điện thoại di động nát này mà cũng không biết dùng sao? Cảnh Y Nhân hết sức tập trung vào điện thoại di động.
Ngay cả có thứ bị rơi ra quá nửa trong túi áo cô cũng không phát hiện ra.
Cô càng có dáng vẻ không hề hay biết gì thì Lục Minh ngồi bên cạnh càng tức giận, khuôn mặt lạnh tanh, cả đường không nói câu nào. Khi Cảnh Y Nhân ngồi thẳng người lên thì đồ vật đang lơ lửng ngay túi áo bị rơi xuống chân Cảnh Y Nhân, lúc này cô mới nhận ra có thứ rơi ra từ trong áo khoác của Lục Minh.
Cảnh Y Nhân lập tức rảo bước đuổi theo, cùng anh lên xe. Cảnh Y Nhân có thể nhìn ra tâm trạng của Lục Minh hiện giờ cực kỳ khó chịu.
Cô yên tĩnh ngồi một bên, tay ôm áo khoác của Lục Minh. Trong đầu vẫn còn đang nhớ tới chuyện lúc nãy cô bị Lý Đồng cười nhạo là không biết dùng điện thoại di động. Nghĩ rồi cô lấy điện thoại di động ra cố gắng nghiên cứu. Cô là công chúa, tinh thông cầm kỳ thi họa, chẳng lẽ một cái điện thoại di động nát này mà cũng không biết dùng sao? Cảnh Y Nhân hết sức tập trung vào điện thoại di động.
Ngay cả có thứ bị rơi ra quá nửa trong túi áo cô cũng không phát hiện ra.
Cô càng có dáng vẻ không hề hay biết gì thì Lục Minh ngồi bên cạnh càng tức giận, khuôn mặt lạnh tanh, cả đường không nói câu nào. Khi Cảnh Y Nhân ngồi thẳng người lên thì đồ vật đang lơ lửng ngay túi áo bị rơi xuống chân Cảnh Y Nhân, lúc này cô mới nhận ra có thứ rơi ra từ trong áo khoác của Lục Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...