Lúc Cảnh Y Nhân thay quần áo xong đi ra, cô thấy ở phía xa Lục Minh và La Mỹ Mỹ đang đứng ở cửa thang máy chờ mình.
Khoảng cách giữa hai người hơi xa, Lục Minh vẫn mang theo khí thể lạnh lùng hờ hững thường ngày, còn La Mỹ Mỹ thì đầu cúi gằm xuống, mặt đỏ bừng, không dám nhìn Lục Minh một lần nào.
Cảnh Y Nhân tiến tới đứng bên cạnh La Mỹ Mỹ, vừa hay thang máy cũng đến. Bọn họ vào thang máy, Lục Minh không nói một lời, Cảnh Y Nhân cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là khi cô cầm tay La Mỹ Mỹ thấy trong lòng bàn tay cô ta đều là mồ hôi. Cảnh Y Nhân quan tâm hỏi thăm La Mỹ Mỹ: “Cô nóng lắm sao?”
La Mỹ Mỹ căng thẳng rụt tay lại, lắc đầu, rồi nghĩ cách rời đi sự chú ý của Cảnh Y Nhân để tránh lúng túng, cô ngại ngùng mở miệng nói: “Y Nhân! Dưới tầng một có cửa hàng bán kem ăn cũng không tệ. Lát nữa tôi mời cô ăn nhé.”
“Được!”Cảnh Y Nhân cười đáp ứng... Cửa thang máy vừa mở, La Mỹ Mỹ thở phào một hơi, xông ra ngoài, đi thẳng tới cửa hàng bán kem. “...” Cảnh Y Nhân đi theo cùng, quay đầu lại nhìn Lục Minh ở phía sau. Trông dáng vẻ thì hình như anh đang không vui.
Cảnh Y Nhân cũng đã quen với việc Lục Minh không vui dù không biết nguyên nhân là gì nên cô cũng lười hỏi.
Chờ La Mỹ Mỹ một lát, rồi thấy La Mỹ Mỹ cầm hai que kem đưa cho cô.
Cảnh Y Nhân không hiểu nói: “Tôi chỉ cần một cái là được rồi.”
“...” La Mỹ Mỹ ngại ngùng nói: “Cô... chồng của cô không muốn à?”
“...”Lúc này Cảnh Y Nhân mới phản ứng lại được, cô quay đầu nhìn Lục Minh, rồi đưa kem trong tay mình tới trước mặt anh: “Cậu, Mỹ Mỹ mời cậu ăn...” Lời Cảnh Y Nhân còn chưa kịp nói hết thì cổ tay đã bị Lục Mình nắm chặt lôi qua, dưới cằm cũng bị anh nắm chặt lấy. Lục Minh nghiến răng nghiến lợi, luồng không khí ấm áp thổi qua bên tai cô, anh cảnh cáo: “Cảnh Y Nhân, cô đừng có mà được voi đòi tiên.” Trong mắt cảnh Y Nhân, Lục Minh anh lại không đáng giá đến thế sao, để cô phải liều mạng rao bán ở bên ngoài như vậy à? Một con mèo con chó nhìn trúng anh, cô không chỉ không ghen, mà lại còn bắc cầu giúp người ta luôn hả? Nghĩ tới lời mà La Mỹ Mỹ vừa nói với anh, anh lại bực mình. Vừa rồi lúc ở thang máy chờ Cảnh Y Nhân, La Mỹ Mỹ làm bộ làm tịch ra dáng vẻ yêu kiều, mảnh mai, yếu ớt. “Lục tổng! Chuyện của anh và Y Nhân, Y Nhân đã kể cho tôi nghe rồi. Điều kiện nhà cô ấy không tốt nên bất đắc dĩ phải nương tựa vào anh. Mà anh, một người đàn ông ưu tú như vậy lại bị ép ở cùng với Y Nhân là do bất đắc dĩ mà thôi, thế nên, hai người đều là những người đáng thương.” Một câu nói không đầu không cuối của La Mỹ Mỹ, bỗng nhiên như thể người lớn trong nhà nói chuyện bình thường, mà lại giống như là đang ám chỉ gì đó.
Người đáng thương? Còn dùng giọng điệu đồng tình với bọn họ nữa.
“...” Sắc mặt Lục Minh trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, rồi lạnh nhạt nói: “Liên quan quái gì đến
cô.”
Một câu làm La Mỹ Mỹ đỏ bừng cả viền mắt, cúi gằm mặt xuống, cắn môi dưới, cô chỉ muốn quan tâm tới anh một chút, thế mà kết quả nhận được chỉ là một câu nói vô tình như vậy. Lục Minh chỉ cần nghĩ tới người phụ nữ này vừa rồi ở cửa cố tình ngã, cho rằng anh sẽ đỡ cô ta sao?
Những người phụ nữ làm như vậy càng khiến anh thấy ghê tởm.
Cảnh Y Nhân gả cho Lục Minh anh phải chịu ấm ức, là người đáng thương sao? Sau lưng anh cô lại nói với người ngoài những lời than thở rằng mình khổ sở như thế sao? Cô đi theo anh là do bất đắc dĩ, cuộc sống rất khốn khổ sao?
Cô đã không cam tâm tình nguyện gả cho anh như vậy mà sao luôn miệng nói không muốn ly hôn với anh, nói anh là người thân duy nhất, là ông xã của cô chứ.
Cô không biết rằng, khi cô nói những câu này, đã làm trái tim anh cảm động biết nhường nào ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...