Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Hai người Kim Hậu lúc này đang trên đường đi tới Đế Đô. Lúc này, Kim Hậu đang mặc trên người một bộ trường bào màu trắng. Nhìn dáng vẻ của hắn lúc này giống như một thư sinh nho nhã trói gà không chặt vậy.

"Mặc bộ đồ này cảm giác sao sao ấy." - Kim Hậu liền cằn nhằn. Hắn không thích mặc bộ đồ này lắm. Bởi vì hắn từng đến từ Trái Đất, nơi có nền văn hóa trang phục phát triển qua ngàn năm. Là một con người hiện đại cho nên các trang phục cổ trang kiểu này hắn không thích mặc.

"Im lặng và mặc đi. Ý kiến ý cò cái gì??" - Ngọc Dung liền lên tiếng. Cô nàng lúc nàng khoác trên người một bộ nữ hiệp màu hồng nhạt. Cùng với mái tóc ngắn màu hồng phấn, tóc mái che nửa khuôn mặt, tóc mai dài tới vai làm cho cô nàng nhìn vô cùng cuốn hút. Chỉ là đằng sau tóc mái của cô nàng đang đeo một chiếc mặt nạ.

"Tôi không quen mặc những bộ đồ thế này." - Kim Hậu liền nói.

"Không quen thì cởi ra trả cho tôi nào. Tại chỗ ngay và luôn. Dù sao cũng là tôi bỏ tiền ra mua." - Ngọc Dung liền đáp.

"Hả?? Tại chỗ?? Như thế sao được. Dù sao cô cũng là con gái. Nam nữ... ấy ấy.. này nọ..." - Kim Hậu lí nhí.

"Có gì nào?? Nhớ lúc cậu bị Lưu Tuân đập cho gần chết không?? Tôi chăm sóc hai ngày hai đêm đấy. Toàn bộ thấy hết rồi, ngại gì nữa." - Ngọc Dung nói tỉnh bơ, mặt mày không hề đổi một tí nào, tựa như chuyện đó là một chuyện vô cùng bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Hôn mê!

Kim Hậu nhìn Ngọc Dung không hề chớp mắt. Khuôn mặt của hắn từ đen hóa trắng, từ trắng lại thành đỏ. Hắn đúng là lần đầu tiên gặp được một cô nàng cực phẩm đến như thế này đấy.


Xuất thân của hắn là Đông Á ở Trái Đất. Mặc dù sống ở Nga lâu, tư tưởng cũng có chút thay đổi nhưng hình tượng người con gái Đông Á nết na và kín đáo vẫn còn in sâu trong tiềm thức của hắn.

Cho nên khi tới thế giới này, hắn đã nghĩ đây là nơi mà những phong tục đó phải mạnh mẽ, mặc dù vẫn có những cô nàng táo bạo, mạnh dạn trong việc thể hiện tình yêu nhưng cũng không thể nào táo bạo, trực tiếp như cô nàng Ngọc Dung.

"Ồ. Cậu xấu hổ sao?? Nhìn đáng yêu đấy." - Ngọc Dung thấy vẻ mặt không ổn định của Kim Hậu như vậy liền khôi hài cười, nói. Tiếng cười trong trẻo của cô nàng càng làm cho Kim Hậu càng đỏ mặt hơn.

"Thôi. Không nói nữa. Hiện tại chúng ta đang ở đâu??" - Kim Hậu liền chuyển đề tài. Hắn không muốn dây dưa ở vấn đề này nữa, xấu hổ chết mất.

"Chúng ta vừa rời khỏi Lâm Sơn Trấn được khoảng vài dặm. Cứ tốc độ này tầm 1 giờ nữa chúng ta sẽ tới thành Thiên Tư gần đây nhất. Tới đó chúng ta thuê một chiếc xe ngựa nhanh chóng tiến về Đế Đô." - Ngọc Dung liền nói.

"Vậy à?? Tại sao chúng ta không thuê xe ngựa ở Lâm Sơn Trấn đi luôn??" - Kim Hậu thắc mắc.

"À. Ở Lâm Sơn Trấn không có dịch vụ thuê xe ngựa kiểu đó. Chỉ cho thuê ngựa thồ hàng đưa tới Thiên Tư thành thôi. Đi xa hơn thì không được phép." - Ngọc Dung liền nói.

"Ồ hóa ra là vậy." - Kim Hậu gật gù.

Đây quả là một cách quản lý hàng hóa vô cùng tốt. Những dong binh sau khi đánh giết ma thú, hái lượm dược thảo, đem những gì thu hoạch được đưa tới Thiên Tư thành qua dịch vụ kia. Việc làm này cũng để tránh việc dong binh tuồn hàng hóa đem tới những chỗ khác.


Có điều với việc làm này muốn dong binh không phản đối thì cần phải trả giá cao. Tức là bên Thiên Tư thành phải thu mua những thứ đánh giết, thu lượm được cao hơn một thành so với các chỗ khác. Ví dụ là một cây dược thảo giá thị trường là 10 kim tệ, thì Thiên Tư thành thu mua 11-12 kim tệ.

Sau khoảng một giờ, Kim Hậu và Ngọc Dung đã đi tới Thiên Tư thành. Nhìn dòng người tấp nập, vô số dong binh đoàn đi tới, đi lui, người buôn kẻ bán nhộn nhịp làm Kim Hậu nhớ tới những cảnh ngày hội khuyến mãi của mấy siêu thị kiếp trước.

Thu lại tâm tình, hắn cùng với Ngọc Dung nhanh chóng hỏi thăm người bản xứ nơi để thuê xe ngựa và được chỉ dẫn rất tận tình. Sau khi thực hiện giao dịch, hai người nhanh chóng lên xe và rời đi.

Lúc đầu Kim Hậu và Ngọc Dung bất đồng ý kiến về việc này. Ngọc Dung thì muốn thuê hai con ngựa, dù sao cũng rẻ hơn nhiều so với chiếc xe ngựa. Nhưng cuối cùng cô nàng cũng phải chiều Kim Hậu bởi vì... hắn không biết cởi ngựa. Có điều chiếc xe này cũng khá là nhỏ, vừa đủ hai người, giá thành cũng rẻ nữa.

"Bác tên là gì vậy?? - Kim Hậu lúc này ngồi cạnh người phu xe hỏi thăm. Hắn cũng không dám ngồi ở trong xe cùng với cô nàng Ngọc Dung kia để tránh phiền phức.

"À. Bác tên là Tề Tương. Làm nghề này cũng được hơn chục năm rồi." - Ông bác này liền cười nói. Sau đó nhìn Kim Hậu hỏi thăm. - "Hai cháu tính đi đâu thế??"

"À tụi cháu tính tới Đế Đô." - Kim Hậu liền đáp.

"Ồ. Đế Đô sao?? Vậy bác nhắc trước nhé, ở Đế Đô long xà hỗn tạp, rất nguy hiểm, cháu phải cẩn thận đó." - Ông bác Tề Tương liền trịnh trọng nói.

"Vâng tụi cháu biết mà." - Kim Hậu gật đầu lễ phép.


"Ta nói cháu nghe nè..." - Ông bác Tề Tương cười vô cùng vui vẻ. Lão làm nghề này rất lâu, nhìn thấy vô số loại người. Nên khi thấy Kim Hậu lễ phép, nho nhã như thế thì không hề phản cảm. - "Cháu với vợ cháu cãi nhau hả?? Sao không vào ngồi chung với vợ mình??"

Kim Hậu điếng người, cười gượng. Hắn chưa kịp giải thích thì ông bác này lại nói tiếp.

"Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường. Là nam nhi, là trượng phu phải có lòng bao dung hết thảy với người mình yêu. Đừng vì một chút hiểu lầm mà dẫn tới tiếc nuối sau này. Hiểu chứ??" - Ông bác Tề Tương cười vỗ vai Kim Hậu nói. - "Thôi cháu vào trong nói chuyện với vợ đi. Nhớ phải nhường nhịn. Một câu nhịn, chín điều lành."

Nói rồi, ông bác Tề Tương không thèm để ý tới vẻ mặt Kim Hậu thế nào liền đẩy hắn vào trong xe.

Trong xe, Kim Hậu và Ngọc Dung đang nhìn nhau, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt. Những lời thoại của của ông bác Tề Tương đều lọt vào tai của Ngọc Dung.

Ngọc Dung mặt cười như không cười nhìn Kim Hậu. Còn Kim Hậu thì cứ giả lơ không biết. Bầu không khí cứ im ắng cho đến khi xe ngựa bỗng dừng lại. Kim Hậu cảm thấy như được giải thoát, bèn nhảy ra khỏi xe.

"Có chuyện gì vậy bác??" - Kim Hậu vừa bước ra liền hỏi thăm.

"À. Trời gần tối rồi. Gần trước có một thị trấn, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó một đêm." - Ông bác Tề Tương cười nói.

Trên đường tới Đế Đô mặc dù thưa thớt dân cư nhưng cũng có những làng, thị trấn nhỏ rải rác khắp con đường. Dù sao đường từ Thiên Tư thành tới Đế Đô rất dài, tầm ba bốn ngày. Không thể nào đi liên tục ba bốn ngày được, mà cũng rất nguy hiểm khi nghỉ ngơi, cắm trại nơi hoang dã khi chỉ có vài người. Vì vậy làng, thị trấn mọc lên.

Bước vào trong khu khách sạn, ông bác Tề Tương do làm nghề phu xe thâm niên, cho nên lúc nào ở những nơi thế này đều có chỗ để ông ấy nghỉ ngơi. Còn Kim Hậu thì lúc đầu nói thuê hai phòng. Nhưng cô nàng Ngọc Dung với cái bản tính tiếc tiền liền phản đối, trực tiếp thuê một phòng hai người rồi lôi hắn vào trong.


Qua bữa tối, khi cô nàng Ngọc Dung đang nằm ngủ, Kim Hậu ngồi bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Ánh mắt của hắn có chút mông lung.

"Này. Tưởng niệm cái gì thế?" - Giọng Bạch lão liền vang lên.

"Dạ.. không có gì đâu sư phụ." - Kim Hậu liền đáp. Hắn chỉ có chút nhớ nhung về Ezio, một người ông đã chăm sóc hắn mười mấy năm. Dù không phải ruột thịt mấy, nhưng ông ấy vẫn chăm sóc hắn rất tốt, dạy hắn cũng rất nhiều điều.

"Đưa tay ra." - Bạch lão liền nói.

"Dạ??" - Kim Hậu ngơ ngơ, tay vẫn bất giác chìa ra. Một cuốn sách xuất hiện trong tay hắn. - "Sư phụ?? Cái này là???"

"Là sách. Mặc dù ta nói là cho ngươi nghỉ tu luyện. Nhưng cái này là học, không phải tu luyện. Cho nên đọc hết cho ta trong vòng một tuần. Nhớ học cả Viễn cỗ chú ngữ." - Bạch lão liền cười.

"Ặc!!! Nhưng mà... nhưng mà.." - Kim Hậu chưa kịp nói xong thì đã bị Bạch lão cắt lời ngay lập tức.

"Ngoài ra đeo lại đống hàng này cho ta. Rèn luyện chút thân thể. Nên nhớ, là rèn luyện chứ không phải tu luyện." - Bạch lão hèn mọn cười, vẻ mặt vô cùng vô lại, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, được tiện nghi mà còn khoe mẽ.

Nói rồi, một đống đồ trọng lực rơi ra trước mặt Kim Hậu, Bạch lão liền triệt để biến mất, để Kim Hậu ngồi khóc không ra nước mắt, miệng rên rỉ.

"Sư phụ. Người quả là mặt dày hơn cả tường thành mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui