Sau khi dọn dẹp mọi thứ ở sơn cốc, Kim Hậu nhanh chóng trở lại Lâm Sơn Trấn. Hỏa Nhi lúc này đi kè kè bên cạnh hắn tựa con chó nhỏ. Có điều "con chó nhỏ" này màu đỏ nên người khác cũng hơi thắc mắc một chút.
Quay về căn nhà nhỏ của Ngọc Dung, dù sao cũng cần cô nàng đi cùng đến Đế Đô. Một là hắn không biết đường, hai là khi luyện chế xong đan dược, cô nàng có thể trực tiếp cầm về cho Tiểu Dương, hắn còn có thể đi tới nơi khác, đỡ tốn thời gian và công sức.
Thế nhưng, ngay lúc Kim Hậu vừa tính gõ cửa thì bên trong phát ra từng tiếng đau thống khổ. Nghe vậy hắn liền vội vàng trực tiếp xông vào thì thấy Ngọc Dung đang quằn quại trên giường, tay cô nàng đang run rẩy cố rướn lấy cái túi da ở trên đầu giường.
"Hậu. Tà thuật tái phát. Mau cho cô nàng uống máu của ngươi." - Bên tai Kim Hậu liền vang lên tiếng nói của Bạch lão.
Tà thuật trên người Ngọc Dung mỗi khi tái phát phải uống máu ma thú để trấn áp nó. Thế nhưng trong một lần, Kim Hậu vô tình cho cô nàng uống máu của hắn. Nên là bây giờ tà thuật vẫn còn thì chỉ có nước uống máu của hắn để sống sót cho đến khi được giải.
Nghe thế, Kim Hậu liền rút Hắc Long Kiếm ra cắt vào tay một cái rồi nâng đầu Ngọc Dung lên cho cô nàng dễ uống. Nhìn Ngọc Dung mê man uống máu của mình, Kim Hậu có một cảm giác gì đó không nói nên lời.
"Về sau phải làm sao đây?? Mình không thể nào túc trực mãi bên cạnh cô nàng." - Kim Hậu trái lo, phải nghĩ. Đúng là hắn không thể mãi bên cạnh Ngọc Dung mỗi lúc cô nàng phát bệnh. Mà cô nàng thì lại không thể sống nếu thiếu máu của hắn.
Ngọc Dung lúc này không hề đeo chiếc mặt nạ, để lộ một nửa tựa thiên thần, nửa kia tựa quỷ sứ. Thế nhưng trong mắt Kim Hậu thì cô nàng không hề quái dị, xấu xí.
Cái hình ảnh Ngọc Dung bất chấp, liều mạng bảo vệ mình một mạng, và cái hình ảnh Ngọc Dung khóc lóc, quỳ xuống năn nỉ Lưu Tuân kia tha mình một mạng dần hiện lên trong tâm trí Kim Hậu. Một người xa lạ, quen biết chưa được bao lâu, lại vì mình mà hết lòng bảo vệ, lại vì mình là quỳ xuống cầu xin.
Đối với Kim Hậu, Ngọc Dung là người bạn đầu tiên ở hai kiếp, cũng là người con gái đầu tiên ở hai kiếp, vì hắn mà làm những điều như thế. Khẽ nhìn Ngọc Dung ngủ thiếp đi sau khi uống máu của mình, ánh mắt của Kim Hậu có chút gì đó khác lạ.
Lúc này, bỗng dị biến xảy ra, nửa khuôn mặt quỷ của Ngọc Dung từ từ biến đổi. Không còn xấu xí, biến dạng nữa mà dần dần trở nên hồng hào, da dẻ mịn màng. Ngọc Dung lúc này tựa như một tiên nữ giáng trần đang ngủ say vậy. Có điều vẻ đẹp kia còn mang theo một nét dã tính khiến cho trống ngực của Kim Hậu bất chợt liền đổ dồn.
"Sư phụ. Người xem." - Kim Hậu liền kêu lên, giọng vô cùng hoảng hốt.
"Chuyện g.." - Bạch lão chưa kịp nói hết câu thì nhìn thấy khuôn mặt Ngọc Dung đã trở nên xinh đẹp vô cùng, không còn giống như lúc trước. Bạch lão ngạc nhiên hỏi - "Chuyện gì xảy ra???"
"Con cũng có biết đâu." - Kim Hậu đáp.
"Để ta xem." - Bạch lão liền đặt tay lên cổ tay Ngọc Dung, truyền khí xem xét bên trong cơ thể của cô nàng.
Qua một hồi lâu, Bạch lão liền rút tay lại, nhìn Ngọc Dung một hồi lâu, rồi nhìn về Kim Hậu, ánh mắt như thể nhìn sinh vật lạ, muốn mổ xẻ kỹ càng hơn.
"Sư phụ. Ngọc Dung thế nào rồi??" - Kim Hậu liền hỏi.
"Không có gì đáng ngại. Tà thuật bỗng nhiên bị đẩy lùi. Mặc dù không nhiều nhưng cũng không còn thể hiện ra ngoài cơ thể nữa." - Bạch lão liền nói. Sau đó hắn nhìn Kim Hậu, khẽ nói. - "Biến dị này theo ta đoán là liên quan đến máu của ngươi. Trải qua tẩy luyện của Thiên Viêm, máu ngươi có lẽ bị dị biến đi."
"Dị biến??" - Kim Hậu liền thắc mắc.
"Ừm. Dị biến. Ta cũng không rõ lắm. Có điều là sau này ngươi cần phải trích máu ra rất nhiều. Bởi vì cô nàng này không thể sống mà thiếu máu của ngươi được. Ngươi cũng không thể nào túc trực bên cạnh cô nàng mãi được." - Bạch lão liền nói. - "Để sau khi tới Đế Đô, cố gắng tìm thật nhiều Huyết Hoa Thảo, loại dược thảo này giá cả cũng không mắc lắm. Một bó mười cây cũng cỡ cỡ ngang viên Hồi Khí Đan Nhất Phẩm."
"Huyết Hoa Thảo??" - Kim Hậu nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng nghi vấn.
"Một loại dược thảo giúp bổ sung máu huyết cấp thấp. Có nó, ngươi có thể trích máu ra cho cô nàng này rồi. Ta sẽ truyền cho ngươi phương pháp luyện đan Bổ Huyết Đan sau. - Bạch lão liền nói.
"Được rồi. Quyết định vậy đi. Luyện đan cho Tiểu Dương, trích máu cho Ngọc Dung. Hai nhiệm vụ này cần phải làm được khi tới Đế Đô." - Kim Hậu không do dự liền nói ra.
Bạch lão cũng không nói gì liền tiêu thất đi. Lúc này, khuôn mặt của Ngọc Dung lại trở về bình thường như cũ, vẫn là một bên nửa quỷ, nửa thiên thần.
"Cô thấy sao rồi??" - Kim Hậu mỉm cười nhìn Ngọc Dung.
Ngọc Dung lúc này tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy Kim Hậu đang mỉm cười nhìn nàng hỏi thăm. Khuôn mặt thanh tú bỗng nhiên ửng đỏ lên, và càng đỏ hơn khi cô nàng biết mình đang nằm trong vòng tay của người ta.
"Không.. không sao. Tôi.. tôi ổn rồi." - Ngọc Dung lắp bắp, vừa nói cô nàng vừa di chuyển ra khỏi vòng tay của Kim Hậu.
Kim Hậu cười ngượng, đưa tay gãi đầu, khuôn mặt của hắn cũng có chút đỏ ửng. Dù sao người ta cũng là con gái, mang tiếng là giúp người ta nhưng mà ôm người ta vào lòng như thế thì...
"Ổn rồi thì tốt. Bây giờ cô có thể đi được không?? Chúng ta liền xuất phát, hướng Đế Đô." - Kim Hậu liền chuyển chủ đề.
"Ừm. Tôi cũng chuẩn bị xong rồi. Cơ mà cậu thì chưa." - Ngọc Dung đưa mắt nhìn Kim Hậu.
"Hả??" - Kim Hậu ngạc nhiên nhìn cô nàng.
"Cậu mặc đồ như thế rất dễ gây chú ý. Đi theo tôi, tôi giúp cậu chọn vài bộ để tránh bị chú ý." - Ngọc Dung liền rời khỏi giường. Có điều, sau khi bình tĩnh quan sát, Ngọc Dung thấy Kim Hậu không hề cầm cái túi da kia. - “Lúc nãy cậu không cho tôi uống... từ cái túi da kia sao??”
Dù sao cái từ uống máu nói ra từ miệng nghe có vẻ rùng rợn và ớn lạnh. Cho nên Ngọc Dung cũng muốn tránh được bao nhiêu thì tránh.
“À thì... Tôi cho cô uống … của tôi.” - Kim Hậu cũng cười cười nói tránh đi. - “Lúc tái phát lần trước ấy, tôi lỡ dại. Cho nên từ lúc đó trở đi, cho đến khi nào mà tà thuật trên người cô được giải, thì cô chỉ có thể uống máu của tôi để trấn áp tà thuật.”
“Vậy sao?? Hừm... Vậy thì tốt rồi. Ít ra vị của cậu nó đỡ hơn ma thú. Về sau cho tôi tầm mấy trăm bình là ổn rồi.” - Ngọc Dung cười ngây thơ nói.
“Mấy trăm bình??? Cô muốn giết tôi à???” - Kim Hậu hét toáng cả lên.
"Ai biểu cậu làm chuyện đó?? Cậu đừng có hòng mà đem con bỏ chợ. Là một nam nhi đại trượng phu dám làm dám chịu. Muốn rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm sao?? Đừng có mơ, cũng đừng có hòng." - Ngọc Dung liền la làng lên, bộ dáng không hề sợ thiên hạ loạn, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Trời ạ. Sao mệnh con nó khổ vậy???" - Kim Hậu mặt nhăn nhó thầm nghĩ. Hít vài hơi thở thật sâu, Kim Hậu liền điềm đạm nói. - "Rồi. Được rồi. Vài trăm bình thì vài trăm bình. Tôi chết cũng được. Tôi sẽ đợi cô ở bên kia."
"Hả??? Cậu.... cậu..." - Ngọc Dung mặt mày tái mét nhìn Kim Hậu. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Hậu, cô nàng sợ rằng hắn nói được, làm được thì cái mạng nhỏ mình cũng đi tong.
"Đừng lo. Cùng lắm là chết thôi mà. Làm cô hồn dạ quỷ với cô cũng được. Ít ra chết cũng có cặp, có đôi." - Kim Hậu cười nói.
"Không không. Đừng, đừng. Chỉ cần mấy chục bình là được rồi. Về sau thiếu thì cậu cho tiếp cũng được." - Ngọc Dung liền xuống nước.
"Vậy à?? Không cần vài trăm bình??" - Kim Hậu cười, nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng lọt vào tai Ngọc Dung lúc này thì giống như ác quỷ vậy.
"Không. Chỉ cần vài chục bình thôi." - Ngọc Dung liền nghiến răng nghiến lợi, hai bàn tay nắm chặt lại. Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Mạng nhỏ của mình đang phụ thuộc vào người ta, đành phải chịu thôi.
"Được rồi. Vài chục bình. Xin nói thật với cô nhé, tôi cũng tiếc cái mạng nhỏ này lắm." - Kim Hậu bước ra cửa, sau đó liền quay đầu lại, cười vui vẻ nói.
"Cậu... cậu..." - Ngọc Dung cả người run run, khuôn mặt giận dữ đỏ hết cả lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Kim Hậu vậy. Có điều thấy Kim Hậu rời đi, cô nàng cũng liền đứng dậy. Khẽ đưa mắt nhìn chiếc mặt nạ đang nằm trên bàn, Ngọc Dung liền cầm lấy đeo lên rồi bước ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...