Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Sau khi về đến Lâm Sơn trấn, đoàn người ông bác ria mép xoăn lập tức khiêng ba bộ móng vuốt to lớn tới của ba con Kim Trảo Vũ Hạt Ưng dong binh công hội để đổi lấy kim tệ, sau đó thì tất cả lại cùng đồng bước đi tới quán ăn để chuẩn bị liên hoan.

“Chu Thông, sao mày còn đứng đấy làm gì? Không định đi ăn liên hoan à?”Một anh chàng thanh niên trong đoàn hỏi người đồng bạn đang đứng ngần ngừ bên đường.

“Không… hôm nay tao cảm thấy hơi mệt nên… muốn về nhà ngủ một giấc nữa cho sảng khoái. Mày thích đi thì cứ đi đi.”

“Ơ hay cái thằng này, mày hôm nay lại dở chứng à? Mọi người trong đoàn tất cả đều cùng đi mà riêng mày lại không muốn đi là sao?”

“Tao đi hay không là quyền của tao, sao mày cứ phải quan tâm làm gì?”

“Mày…”

“Thôi Lý Sanh, cứ để cho thằng Thông nó về nghỉ đi. Còn Chu Thông này, ngày kia nhớ đến tập kết nhé.” Ông bác ria mép xoăn chợt tiến đến vỗ vai một trong hai người thanh niên đang tranh luận với nhau.

“Cảm ơn đoàn trưởng đã thông cảm.”

Chu Thông chờ cho tất cả rời khỏi tầm mắt, lúc này đây trên cái bản mặt trông như cái bánh đa của gã mới nở một nụ cười cực kỳ quỷ dị. Nhìn trái, nhìn phải một hồi, gã bấy giờ nhanh chóng cất bước tiến về sơn trại của Lang Hổ dong binh đoàn…

___________________

“É hé hé hé hé! Mỹ nhân lại đây để ta ôm cái nào.”

“Ái da! Lưu Tuân đoàn trưởng, xin ngài hãy tự trọng…”

“Hé hé hé, tự trọng là cái vẹo gì? Có ăn được không? Ăn được thì để ta ăn tươi luôn cả nàng. He he he he!”

Lưu Tuân hiện đang chơi trò đuổi bắt với một cô gái làng chơi mắt xanh mỏ đỏ có chút tứ sắc. Thế nhưng khi mà gã vừa mới ôm được cô ta thì đột nhiên tên đầu quấn vải chạy hớt hải từ bên ngoài xông vào đại sảnh rồi cúi người báo cáo:


“Thưa đoàn trưởng! Người mà bọn em mua chuộc được từ trong Khai Sơn dong binh đoàn muốn đến báo tin rất quan trọng ạ.”

“Quan trọng gì thì cứ để mai, chú mày cứ nói là ta đây đang bận là được rồi.”

“Nhưng mà thưa đoàn trưởng, việc này… có liên quan đến thằng nhóc con giết cậu ba hai tháng trước!”

“Cái gì!?” Lưu Tuân đang định bế mỹ nhân về phòng riêng để dâm hí, thế nhưng vừa lúc nghe thấy câu sau của tên đầu quấn vải nói thì toàn thân gã trở nên cứng nghắc, hai mắt gã thì trắng dã trợn ngược vì kinh hãi.

“Lưu Tuân đoàn trưởng, ngài bị làm sao vậy? Muốn “ăn” người ta thì mau mau vào phòng đi thôi chứ ngài còn đứng đây làm gì?” Cô gái thấy biểu hiện không bình thường của Lưu Tuân thì bèn lấy tay day ngực gã nũng nịu nói.

Rầm!

“Á!...”

Cú day ngực này của cô nàng khiến cho gã hoàn tỉnh lại tinh thần, ngay lập tức không có một điểm “thương hoa tiếc ngọc” nào cả, gã cứ như vậy thả tay ném cô gái xuống đất như là ném bịch gạo, sau đó thì nhanh chóng ngồi lại vào chiếc ghế da hổ của mình rồi vội vã gào thét:

“Mau lôi cổ thằng kia vào đây, nhanh lên!”

Chưa đầy vài phút sau, tên đầu quấn vải đã dẫn người mà gã gọi là tay trong đi vào trong đại sảnh.

“Đoàn trưởng, đây là Chu Thông…”

“Tao không cần biết nó là ai! Thằng kia, mau khai ra những gì mày biết hết ra đây cho tao nghe mau!” Đầu quấn vải còn chưa kịp giới thiệu thì đã bị tiếng quát chói tai của Lưu Tuân trực tiếp cắt ngang.

“Dạ thưa đoàn trưởng Lưu Tuân, chuyện là thế này…” Mặc dù rất sợ hãi uy áp đến từ thực lực đấu nguyên cảnh của Lưu Tuân, thế nhưng Chu Thông vẫn biết nếu như còn chần chừ thì cái người đứng trước mặt gã này sẽ chẻ mình ra làm đôi ngay tức khắc. Vì vậy mà gã nhanh chóng kể hết một mạch từ đầu chí cuối tất cả những gì nhìn thấy, lúc mà Khai Sơn dong binh đoàn được Kim Hậu ra tay giúp đỡ thoát khỏi hiểm cảnh.


Trong khi ngồi nghe Chu Thông tường thuật lại, Lưu Tuân cũng đã dần lấy lại một chút bình tĩnh, tuy nhiên sắc mặt của gã cũng càng ngày càng trở nên cực kỳ âm trầm. Đến lúc nghe xong hết câu chuyện thì gã mới nheo mắt nhìn Chu Thông lạnh lùng hỏi:

“Tất cả những gì chú mày kể là sự thật? Thắng nhóc đó tuyên bố rằng bao giờ đột phá thì sẽ đến lật tung Lang Hổ dong bình đoàn một trận?”

“Dạ vâng thưa Lưu Tuân đoàn trưởng. Tôi xin lấy tính mạng của mình ra để cam đoan với ngài là tất cả những gì tôi kể là sự thật.” Chu Thông quả quyết nói.

“Chỉ có hơn hai tháng đã đột phá năm cái cấp bậc cảnh giới, đã thế còn sở hữu vũ kỹ không những quỷ dị mà lại còn mạnh mẽ, bên mình còn có một con ma thú có thực lực ngũ tinh nhất giai hỏa hệ làm thú nuôi. Linh đan linh dược có thể chữa trị những vết thương tưởng như không thể cứu… Ha ha ha ha!” Đột nhiên Lưu Tuân ngửa mặt lên trời cười cuồng tiếu một tràng dài, tiếng cười này của gã nghe cực kỳ rùng rợn tới nỗi làm hai người đang cúi người ở giữa đại sảnh cũng phải cảm thấy nổi hết cả da gà, da trâu vì sợ hãi.

“Lưu Ngu ơi là Lưu Ngu, sao mày chết vì ngu rồi mà vẫn còn rước cái hậu quả trát vào mặt thằng anh mày như vậy?!!! Má nó chứ…”

Sau khi giận giữ gào thét một tràng điên đảo, Lưu Tuân bấy giờ mới cố gắng đè nén lửa giận rồi bình tĩnh nói với tên đầu quấn vải:

“Chú mau đi thông báo cho phó đoàn trưởng và bảo nó tập hợp tất cả nhân lực mà Lang Hổ dong binh đoàn có thể triệu tập được về sơn trại để họp bàn khẩn cấp. Còn nữa, mau gọi ra mười người có thực lực từ ngũ tinh giả nguyên cảnh trở lên tới đây để chuẩn bị đi theo ta.”

“Dạ vâng! Thưa đoàn trưởng, tôi đi ngay đây ạ!” Đầu quấn vải lập tức gật đầu như chim gõ mõ rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

“Còn chú, tên là Chu Thông phải không? Ta có lời cảm tạ chú vì chú đã báo thông tin quan trọng này. Tạm thời việc trước mắt này rất gấp nên ta cần phải giải quyết ngay để tránh hậu họa sau này, cũng vì thế mà ta không có thời gian để xét thưởng cho chú. Nhưng Lưu Tuân này xin thề rằng bao giờ xong việc thì sẽ không quên công trạng của chú đâu. Thế còn bây giờ thì chú có muốn gia nhập vào Lang Hổ dong binh đoàn của ta không?”

“Đa tạ Lưu Tuân đoàn trưởng đã quân tâm, tôi cầu còn không được nữa là…” Chu Thông khúm núm xoa xoa hai bàn tay hài lòng đáp.

“Thế chú có sợ thằng nhãi kia phát triển rồi trả thù không?” Lưu Tuân chợt hỏi.

“Dạ thưa đoàn trưởng… tôi không!”


“Thế chú có sợ phải đối mặt với những người quen cũ, người đoàn trưởng cũ của mình không?”

“Dạ thưa… không… ạ.” Chu Thông có chút ngập ngừng đáp.

“Ha ha! Tốt, thế mới là chí khí nam nhân dám làm dám chịu chứ.” - Vừa nói, Lưu Tuân vừa bước xuống bá vai Chu Thông – “Vậy thì chú cũng đi cùng ta tới chỗ quán ăn đi thôi.”

“Dạ?”Chu Thông ngơ ngác đáp.

________________________

“Một, hai, ba… dzô!”

Mọi người trong Khai Sơn dong binh đoàn bây giờ đang ăn liên hoan vui vẻ mừng sống sót rất là linh đình, mọi người ai náy cũng đều tấm tắc ăn uống rất vui vẻ. Đến cả một số người bị thương nhẹ cũng mặc kệ vết thương cứ thế leo vào bàn nhậu phân cao thấp có tửu lượng của nhau.

“Cạn chén nhé mọi người!”

“Ồ, tửu lượng của chú đúng là đáng nể.”

“Chậc, mày cứ nói thế. Tao thì làm sao mà giám vải thưa che mắt thánh, tửu lượng của tao mà đem so với đoàn trưởng thì con chưa bằng một cái móng tay đâu. Kia kìa, mày xem” Vừa nói người này vừa chỉ tay về phía ông bác ria mép xoăn.

“Ực! Ực! Ực! Khà!... Cái món rượu “Tửu Xà Âm Dương Hoắc” này thật đúng là quá đã, vừa ngon lại vừa bổ thận tráng dương. Đúng là rượu quý đáng tiền thật.

“Ha ha! Anh Lục, anh không sợ uống vào rồi người nó rộn ràng, tối về lại hành chị nhà không ngủ à?” Ông chú tai chó ngồi cạnh ông ta chợt phát biểu.

“Ha ha ha ha!” Một tràng cười vui vẻ lại đồng loạt rộn lên.

Bộp, bộp bộp!

“Chà! Chà! Chỗ này có vẻ đông vui quá nhỉ? Mọi người trúng mánh lớn quá hay sao mà ăn mừng linh đình quá vậy nè?”

Một tiếng vỗ tay chát chúa không biết từ đâu chợt vang lên, đi kèm theo đó là một giọng nói đầy cao ngạo khiến cho tràng cười bị dập tắt ngay lập tức. Đến khi tất cả mọi người đều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói oái oăm ấy thì bất chợt sắc mặt của ai nấy cũng đều trở nên rất khó nhìn.


“Không biết Lưu Tuân đoàn trưởng hôm nay rồng đến nhà tôm, đích thân tới thăm Khai Sơn dong bình đoàn chẳng hay là có việc gì quan trọng?” Ông bác ria mép xoăn lập tức đứng dậy lấy hai tay ôm quyền thận trọng hỏi.

“Ồ, Lục đoàn trưởng khách sáo quá. Tôi chỉ đơn thuần muốn tới thăm Khai Sơn dong binh đoàn của ông thôi mà cũng cần phải có việc sao?” Lưu Tuân híp mắt nhìn ông ta hỏi.

“Tất nhiên là không rồi, mọi người mau dọn chỗ để cho Lưu Tuân đoàn trưởng ngồi nhanh lên đi.” Mặc dù đã biết là có chuyện không tốt sẽ xảy ra nhưng ông bác ria mép xoăn vẫn cố gắng hành xử như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi thản nhiên an vị ngồi vào chỗ thẳng đối diện với ông bác ria mép, Lưu Tuân bấy giờ mới đảo mắt nhìn qua từng gương mặt của các thành viên trong Khai Sơn dong binh đoàn một lượt, cuối cùng thì mới bình thản nói:

“Có lẽ tốt nhất là không nên lòng vòng nữa làm gì cho mệt nhỉ? Tôi chỉ muốn đến chúc mừng Khai Sơn dong binh đoàn các vị bình an trở về sau vụ tấn công của ba con Kim Trảo Vũ Hạt Ưng mà thôi.” Lúc nói tới đây, gã lại một lần nữa đưa mắt lướt qua nét mặt của họ.

Những ông chú tầm tuổi trung niên thì còn đỡ, tuy nhiên vài anh chàng thanh niên trong đoàn cũng không thể chịu được loại áp lực căng thẳng này. Thậm chí còn có người sắc mặt trở nên tái mét, hai tay thì run lẩy bẩy như bị sốt rét vậy.

“Đúng là chúng tôi có săn giết được ba con Kim Trảo Vũ Hạt Ưng, tất nhiên là cũng nhờ có chút may mắn mà bọn chúng bị dính bẫy của anh em chúng tôi bày sẵn nên mới thành công bắt được.” Ông bác ria mép xoăn vẫn tiếp tục bình tĩnh đáp lời Lưu Tuân.

“Thật sự mà nói, tôi rất khâm phục Lục đoàn trưởng. Kim Trảo Vũ Hạt Ưng là một loài chim cực kỳ nguy hiểm, nổi tiếng về về tốc độ và sự giảo hoạt của mình. Thế mà Khai Sơn dong binh đoàn các vị đây bắt được tận ba con khiến cho Tuân mỗ tôi đây rất là hiếu kỳ, chẳng hay các vị bắt được chúng bằng loại bẫy gì?” Lưu Tuân dường như có vẻ không nhẫn nhịn được nữa, ngón trỏ của gã liên tục gõ xuống mặt bàn với cường độ càng ngày càng mạnh.

“Xin lỗi, đây là bí mật để kiếm sống của Khai Sơn dong binh đoàn chúng tôi. Nếu để lộ ra ngoài e rằng sẽ triệt đường làm ăn của anh em chúng tôi mất. Vì vậy xin Lưu Tuân đoàn trưởng… ”

“Ha ha ha ha ha!”

Rầm!

Ông bác ria mép xoăn còn chưa kịp nói dứt lời thì đột nhiên Lưu Tuân cười điên loạn lên một tiếng lớn, sau đó thì đập mạnh bàn tay xuống mặt bàn khiến cho cả cái bàn ăn dài bị chấn vỡ ra thành từng mảnh.

“Lão Lục kia, nể tình ngày xưa ông ra tay cứu mạng của ta, cho nên hôm nay ta mới đích thân tới để cho ông một cơ hội. Nhưng xem ra có vẻ như thật là vô ích rồi nhỉ? Haìz, vậy thì ta cũng không cần phải lễ phép với ông nữa.” – Đột nhiên gã gào lên như một tên điên – “Có phải ông đã gặp thằng nhóc chết tiệt kia không?”

“Lưu Tuân đoàn trưởng hình như có gì nhầm lẫn rồi thì phải? Thằng nhóc cậu nói ở đây là ai?”

“Lại còn giả ngu nửa hả? Chậc! Được rồi, Chu Thông đâu, lại đây ta muốn hỏi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui