Kim Hậu hiện giờ đang thi triển ra thân thủ của mình đến tốc độ cao nhất. Tuy trên đầu hắn bây giờ là một cục u đầu to tướng vì hậu quả của cú ngã, nhưng hắn vẫn không có để tâm gì nhiều.
“Sư phụ, có phải người chịu ra tay rồi phải không?” Kim Hậu vừa nhanh nhẹn điểm mạnh chân bắn người về phía trước, vừa hỏi Bạch lão.
“Cứu con mẹ thì ta không biết được, nhưng con con thì chắc chắn rồi. Chỉ là chuyện này cũng không cần đến ta phải ra tay, ngươi cứ nghe lời chỉ dẫn của vi sư là được rồi.” Giọng nói của Bạch lão từ trong chiếc nhẫn đen trên cổ hắn vang ra.
“Sư phụ, người đừng có đùa dai con nữa nha. Người tính bảo con phải đánh nhau với Tử Hổ Nanh Kiếm sao? Nó là tứ giai ma thú đấy! Tuy rằng trận chiến lúc trước nó đã suy yếu rất nhiều rồi, nhưng nó vẫn thừa sức giết đệ tử như giết con kiến a.” Kim Hậu cười khổ nói.
“Ngươi cứ làm như vi sư không biết điều ấy chắc? Ta bảo ngươi làm theo chỉ dẫn thì cứ thế mà làm, nếu không nghe ta thì ngươi tự đi mà cứu tụi nó đi!” Bạch lão giọng nói có chút bất mãn đáp lại hắn.
“Vâng!! Vâng!! Được rồi sư phụ. Mọi thứ nhờ vào người vậy.”
Chưa đầy vài phút sau, Kim Hậu đã xuất hiện tại bãi chiến trường của hai con ma thú. Con Tử Hổ Nanh Kiếm trong lúc này cũng đã tiếp cận đến rất gần trước cửa hang.
“Mau điều động ma lực tích tụ ra một hỏa cầu thật lớn, thật mạnh nhất mà ngươi có thể thi triển, nhanh lên!”
Mặc dù vẫn còn chưa hiểu rõ Bạch lão muốn gì nhưng sau khi nghe lão quát lên một câu như vậy, Kim Hậu liền điều động năng lượng kỳ lạ trong cơ thể hắn vận chuyển thành ma lực, sau đó hai tay bắt đầu mãnh liệt nén ra hỏa cầu thuật.
Phừng! Phừng!
Quả cầu đang lơ lửng giữa hai tay hắn lúc này đang càng ngày càng lớn thêm, sức nóng từ quả cầu lửa làm cho không khí xung quanh mơ hồ có chút vặn vẹo, mà chính bản thân Kim Hậu cũng bị vã mồ hôi ra toàn thân vì quả cầu quá nóng.
Mắt thấy con Tử Hổ Nanh Kiếm đã đứng trước hai mẹ con Xích Huyễn Hỏa Lang, Bạch lão bèn chỉ đạo Kim Hậu:
“Ngay lúc này, ném quả cầu vào con Tử Hổ Nanh Kiếm mau!”
Kim Hậu nghe theo tiếng quát của Bạch lão, hắn để hỏa cầu lơ lửng trên một tay, rồi dùng tư thế giống như là ném bóng trong bóng chày. Cuối cùng thì dùng hết toàn bộ sức lực ném thẳng quả cầu đỏ rực về phía con Tử Hổ Nanh Kiếm. Vừa ném, hắn vừa hô lên một tiếng dõng dạc:
“Hỏa Cầu Thuật!”
Vút!
Phừng!!!
Quả cầu hầm hập lửa cháy thẳng hướng về phía đầu của con Tử Hổ Nanh Kiếm xé gió bay tới. Trên quỹ đạo bay của quả cầu, không khí xung quanh liên tục bị nó đốt cháy tạo thành một vệt ánh sáng trông rất chi là hoa lệ.
Bùm!
Quả cầu vừa tiếp xúc tới con Tử Hổ Nanh Kiếm thì lập tức bạo tạc nổ tan ra, chỉ là không có như Kim Hậu tưởng tượng rằng sẽ gây cho con hổ bị thương hay bị gì đó, ngược lại lông da trên đầu của con hổ vẻn vẹn chỉ bị ngọn lửa đốt trụi rồi tắt lịm. Vùng lông này nằm ngay trên chóp đầu của nó cho nên hiện giờ con hổ đã bị Kim Hậu đốt thành… hói đầu.
Con Tử Hổ Nanh Kiếm đang định xét xử kẻ thua cuộc thế nên lúc ấy không có một tia phòng bị gì cả, mà chính bản thân nó cũng không thể ngờ được bỗng có một tên nhân loại từ đâu xuất hiện rồi chủ động đi khiêu khích nó.
“Grào!!!”
Con mãnh thú tức giận gầm lên quay đầu nhìn về phía kẻ phá rối, ánh mắt của nó bây giờ hận không thể lập tức xé xác kẻ dám đi vuốt râu hùm này thành từng mảnh.
Phải biết rằng, hỏa cầu thuật của Kim Hậu chỉ là một kỹ năng đơn giản, thậm chí còn không được tính là ma kỹ. Nếu để so sánh với một cái hỏa cầu của con Xích Huyễn Hỏa Lang và của Kim Hậu thì đúng là so sánh giữa voi và muỗi con nào to hơn. Cho nên việc hỏa cầu của Kim Hậu đốt hói đầu một con ma thú tứ giai kia cũng đã đủ để cho hắn phải tự hào rồi.
“A!...À… Xin chào bác hổ, bác có khỏe không?Kiểu tóc của bác… trông cũng đẹp ha…?” Kim Hậu vừa nhìn thấy Tử Hổ Nanh Kiếm nhìn về phía mình thì toàn thân hắn liền run lên lập cập, trên mặt miễn cưỡng nở ra một nụ cười khó coi, mồm miệng thì bắt đầu nói năng loạn xạ. Trong lòng hắn hiện giờ đang như nổi lên sóng gió gào thét kêu cứu Bạch Lão:
“Sư…sư phụ! Con đã làm như người bảo rồi đó, thế bây giờ thì sao đây?... Á.. sư phụ ơi, con hổ định đi về phía chúng ta kìa!”
Nhưng đúng lúc này, con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ nằm im từ đầu tới giờ không biết lấy sức lực từ đâu bỗng dưng trở mình chồm dậy. Điều đầu tiên nó làm là dùng đuôi nhanh chóng gạt con mình ra phía sau, tiếp đến mới há cái miệng đầy răng nănh của mình ngoạm một cú chí mạng vào cổ họng của con Tử Hổ Nanh Kiếm.
“Ngao!”
Phập!
"Grà…o!!”
Sự thu hút chú ý của Kim Hậu đã tạo cho con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ một cơ hội hoàn hảo để tấn công bất ngờ, vì vậy có thể thấy được Bạch lão đã tính toán trước mọi chuyện ngay từ lúc đầu.
Dẫu vậy, con Xích Huyễn Hỏa Lang đã chỉ còn lực tàn nên cũng không thể một phát giết được ngay con Tử Hổ Nanh Kiếm. Cú cắn đó tuy chí mạng nhưng con hổ vẫn còn điên cuồng dẫy chết, hai móng trước của nó liên tục cào vào thân thể con Xích Huyển Hỏa Lang làm máu tươi lại chảy ra be bét. Nếu đem thân thể con Xích Huyễn Hỏa Lang so với một tờ giấy thì hiện giờ tờ giấy đó đã bị rách nát tơi tả trông cực kỳ thê lương. Thế nhưng cho dù có phải nhận đau đớn tới cỡ nào, Xích Huyễn Hỏa Lang vẫn kiên trì không có chịu nhả ra, đôi mắt của nó như điên cuồng không màng cái chết.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh làm cho Kim Hậu chỉ còn biết kinh ngạc đứng nhìn, ngay lúc này, giọng nói thúc dục của Bạch lão lại vang lên trong đầu hắn:
“Mau lấy Hắc Long Kiếm thi triển ra Lôi Vũ Phá Thiên Không nhằm vào con hổ ngay!”
Kim Hậu bấy giờ mới hoàn hồn tỉnh lại, ý niệm vừa động Hắc Long Kiếm từ trong nhẫn không gian liền xuất hiện trên tay hắn. Lấy cả hai bàn tay cầm chắc vào chuôi kiếm, hắn lại chuyển hóa dòng năng lượng thành đấu khí, sao đó điên cuồng vận chuyển dòng đấu khí theo lộ tuyến của vũ kỹ, trên thân Hắc Long Kiếm lại bắt đầu bạo phát từng tia lôi điện màu trắng bạc…
“Grào!! grào!!!”
Trong lúc Kim Hậu đang tích tụ đấu khí, con Tử Hổ Nanh Kiếm tiếp tục cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nó bắt đầu kéo lê con Xích Huyễn Hỏa Lang ra một đoạn dài, tiếp theo là liên tục đập mạnh cả người con sói xuống đất nhưng vẫn không tài nào dứt ra được.
Roẹt! Roẹt!
Kim Hậu tại thời điểm này đã hoàn thành xong công đoạn tích lực, hai tay hắn bây giờ đang nắm chặt hắc long kiếm mà trên thân kiếm lúc này đã trần đầy một đạo lôi điện có sóng năng lượng cực kỳ khủng bố.
Đảo mắt nhìn về phía con Tử Hổ Nanh Kiếm, hai tay Kim Hậu cầm chặt Hắc Long Kiếm, hắn hướng mũi kiếm hướng xuống bên phải, sau đấy hắn khẽ cúi mình xuống lấy đà, rồi liền lấy chân đạp mạnh một cái, cả người như hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía chỗ hai con thú.
Cũng vì toàn thân thanh kiếm tràn đầy năng lượng cuồng bạo, mà hắn lại hướng mũi kiếm xuống phía dưới. Cho nên Kim Hậu chạy tới đâu thì mặt đất bị sóng năng lượng cày xới tàn phá tới đó, để lại đằng sau đó một cái rãnh đất khá là dài.
Nháy mắt một cái Kim Hậu đã xuất hiện trước con Tử Hổ Nanh Kiếm có vài mét, hắn lại tiếp tục lấy chân dậm xuống bật nhảy lên không trung, hướng thẳng tới đỉnh đầu của con hổ cắm xuống Hắc Long Kiếm.
“Lôi Vũ Phá Thiên Không!”
Theo tiếng quát lớn vừa mới dứt thì mũi kiếm cũng đã xuyên qua hộp sọ của con Tử Hổ Nanh Kiếm. Thanh kiếm được Kim Hậu đâm sâu tới tận cán, xuyên qua cả cổ họng của nó. Đồng thời lôi điện trên thân kiếm cũng bắt đầu lan tỏa ra toàn thân con hổ làm nó trước khi chết cũng phải chịu đựng một tràng điện giật thống khổ.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
“Grào!”
Thấy có tên nhân loại lúc nãy thi triển vũ kỹ kết liễu con Tử Hổ Nanh Kiếm. Xích Huyễn Hỏa Lang bấy giờ mới nhả cổ con hổ ra, ngã xuống đất triệt để nằm bất động.
Roẹt! Roẹt!
Ầm!
Năng lượng từ Lôi Vũ Phá Thiên Không làm cho cái đầu của con Tử Hổ Nanh Kiếm không thể chịu nổi được nữa, ngay lập tức liền bạo tạc nổ tung làm cho máu thịt văng ra tung tóe.
Vững vàng tiếp đất trong tư thế quỳ một gối, chống một tay một kiếm xuống đất, Kim Hậu thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Cũng vừa may hắn đã đột phá lên thêm một tinh cảnh giới trước đó vài ngày nên uy lực cửa Lôi Vũ Phá Thiên Không cũng được tăng lên một ít, vừa đủ để làm cho con Tử Hổ Nanh Kiếm chết không kịp ngáp. Nếu là cách thời điểm một tháng trước thì Kim Hậu đúng là có chút không có nắm chắc dùng vũ kỹ giết được ngay con hổ này cho dù nó có bị thương nặng đi nữa.
Tất cả đã kết thúc, con Xích Huyễn Hỏa Lang con bấy giờ mới tiếp tục chạy lại tới chỗ mẹ của nó, sủa từng tiếng thê lương làm cho Kim Hậu đứng nghe cũng cảm thấy có một chút chạnh lòng.
“Ẳng! ẳng! ẳng!”
Con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ hiện đang nằm thoi thóp trong vũng máu của mình, hơi thở của nó cực kỳ yếu ớt. Có lẽ nó đã sắp không thể cầm cự thêm được bao lâu nữa.
“Sư phụ, con biết người đã có dự tính trước hết tất cả nhưng tại sao lại không cứu lấy cả con mẹ?” Kim Hậu nhíu mày hỏi Bạch lão.
“Vi sư cho dù có ra tay thì cũng không cứu được con sói đâu, ngay từ lúc nó phải ngạnh kháng đỡ lấy kỹ năng từ con Tử Hổ Nanh Kiếm thì tử thần cũng đã có thể lấy mạng nó bất cứ lúc nào rồi. Điều làm ta cảm thấy ngạc nhiên nhất là nó đốt cháy sinh mệnh còn lại của mình để duy trì thêm sức lực, thậm chí còn có thể giằng co với con hổ kia thêm một trận nữa. Ài, tình mẫu tử thật đúng là có thể ban cho bất cứ ai có được một sức mạnh không tưởng.” Bạch Lão hiện lên từ trong chiếc nhẫn đen, phiêu phù bên cạnh Kim Hậu nói.
Trong lúc hai thầy trò đang nói chuyện, con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ thân thể lại chợt động đậy. Trước ánh mắt mở to ra của hai thầy trò, nó lại tiếp tục đứng lên. Mặc cho chân sau của nó đã gãy, mặc cho một mắt nó thì đã bị con hổ cào rách và mặc cho cả người toàn thân vết thương rớm máu, con Xích Huyễn Hỏa Lang Mẹ lại tiếp tục đứng che lại đứa con bé nhỏ của mình ra đằng sau.
Trong lòng Kim Hậu cực kỳ chua xót. Tình cha, tình mẹ vĩ đại thật đúng là nằm ngoài khả năng tưởng tượng của mỗi người. Cho dù có là ma thú đi chăng nữa, tình cha mẹ thiêng liêng luôn tồn tại trong tất cả. Kim Hậu lúc trước chứng kiến con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ liều mạng để bảo vệ con của mình, điều này đã làm hắn triệt để xúc động, triệt để thán phục con thú này. Thế nên hắn mới phải tha thiết cầu xin Bạch lão nhúng tay là như vậy.
Kim Hậu ngay lập tức cất đi Hắc Long Kiếm vào trong nhẫn không gian, sau đó giơ lên hai tay múa may một màn thể hiện mình không có ý xấu.
Bạch lão vẫn chăm chú nhìn vào ánh mắt của con Xích Huyễn Hỏa Lang, chợt lão quay sang nói với Kim Hậu:
“Này đồ đệ ngốc, ngươi có muốn nói chuyện với con sói này không?”
“Hả? Sư phụ, người nói cái gì? Con Xích Huyễn Hỏa Lang này đã có thể nói chuyện rồi sao?” Kim Hậu đình chỉ lại hành động của mình, ngạc nhiên nhìn Bạch lão hỏi.
“Chậc, thời gian không còn bao lâu nữa, ta hỏi có hay không?? Trả lời nhanh lên.”
“Ơ?...vâng, con có.” Kim Hậu chỉ biết ngơ ngác gật đầu đáp.
Bạch lão hay tay bỗng nhiên kết lại thành một đạo thủ ấn, tốc độ kết ấn của lão lần này làm Kim Hậu phải hoa mắt chóng mặt bởi vì ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra được hành động của lão là cái gì, hơn nữa trong miệng lão lần này đang lẩm bẩm là… Viễn cổ chú ngữ!
Kim Hậu đi theo Bạch lão học hỏi tới bây giờ vẫn chưa bao giờ thấy lão niệm loại chú ngữ này, cho dù có là kết ấn thành ma pháp trận giúp hắn trong lúc đột phá đi nữa.
“Sư phụ đang thi triển ra một ma kỹ cao cấp sao?” Kim Hậu thầm nghĩ.
“…Tal Art Mic - Lamen Isus Nazi Harla!” một phút qua đi nhanh chóng, giọng nói của lão tự dưng dần lớn lên, một ma pháp trận hình tròn với nhiều ký tự kỳ dị bỗng lóe sáng ngay ở dưới mặt đất, nơi mà Kim Hậu và con sói mẹ đang đứng ở bên trên.
“Kết Nối Tâm Linh thuật!”
Hai tay lão duỗi về phía Kim Hậu, ngay lập tức hắn bị một ánh sáng chói lóa từ hai tay của lão làm cho không nhìn thấy gì ngoài một màu trắng. Để đến lúc mắt hắn hồi phục lại nhãn lực, Kim Hậu đã phát hiện mình đang ở trong một không gian kỳ lạ toàn ánh lửa đỏ mờ mịt.
Kim Hậu tò mò ngó nghiêng đánh giá lại một lúc, hắn vừa quay về đằng sau thì chợt nhảy dựng lên bất ngờ vì sau lưng hắn bây giờ chính là con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ, hơn nữa còn là lửa đỏ cháy toàn thân nhìn chằm chằm vào hắn.
Kim Hậu gian nan nuốt nước miếng một cái, mặc dù không biết Bạch lão đã thi triển ra thuật gì, nhưng hắn chắc chắn rằng Bạch lão sẽ không hại hắn. Vì vậy Kim Hậu lấy lại sự bình tĩnh, nhìn lại thẳng vào ánh mắt của con Xích Huyễn Hỏa Lang.
Một phút yên lặng qua đi, chợt con Xích Huyễn Hỏa Lang mở miệng nói:
“Nhân loại, ngươi thật không đơn giản.”
Kim Hậu mặc dù đọc sách và biết rằng không sớm thì muộn hắn sẽ gặp được ma thú biết nói chuyện, nhưng hắn vẫn không thể thoát khỏi được một trận ngỡ ngàng.
“À… Xin chào… ngươi “Kim Hậu lung túng không biết phải nói gì.
Giống như thở dài ra một hơi, Xích Huyễn Hỏa Lang liền tiếp tục mở miệng nói chuyện với hắn:
“Nhân loại, ta có một thỉnh cầu, không biết ngươi có muốn nghe không?”
Kim Hậu gật gật đầu một cái, và trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, con Xích Huyễn Hỏa Lang quỳ hai chân trước xuống tha thiết nói:
“Nhân loại, ta cầu xin ngươi hãy chăm sóc cho đứa con nhỏ của ta, đổi lại ngươi có thể lấy đi bổn nguyên hỏa chủng trong người của ta mà sử dụng.”
“Bổn nguyên hỏa chủng là cái gì? Nhưng nếu nó phải xuống nước như thế này chắc chắn phải là một thứ quý gì đi nha?” Trong đầu Kim Hậu lại nhanh chóng phân tích, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh không có tỏ ra một thái độ nào.
“Xích Huyễn Hỏa Lang, ngươi không cần phải làm như thế, cho dù không đưa cho ta cái gì thì ta vẫn sẽ đảm bảo chăm sóc thật tốt cho con nhỏ của ngươi.” Đình chỉ suy nghĩ linh tinh, Kim Hậu bèn cứ thong thả nhận lời con Xích Huyễn Hỏa Lang.
Xích Huyễn Hỏa Lang từ đầu vẫn luôn nhìn vào ánh mắt, biểu hiện của Kim Hậu. Vừa nghe hắn mới nói xong, nó chỉ giống như cười vui một cái đáp:
“Xem ra là ngươi cũng không biết bổn nguyên hỏa chủng là cái gì ha? Thôi được, không sao cả, linh hồn vị cường giả kia sẽ giải đáp cho ngươi. Tất cả điều ta muốn nghe cũng chỉ có nhiêu đó thôi. Nhân loại, thời gian của ta cũng đã đến giới hạn, bổn nguyên hỏa chủng đến lúc ta chết đi dù sao cũng không còn tác dụng, cho nên ngươi hãy cứ lấy sử dụng đi.”
Sở dĩ nói rất hài lòng như vậy là bởi vì nó đã chứng kiến sự trung thực từ Kim Hậu, không có một tia giả dối, không có một ý đồ xấu nào. Trực giác của nó mách bảo, rằng con người hiện đang đứng trước mặt nó hoàn toàn có thể tin tưởng.
Kim Hậu bỗng cảm thấy hình ảnh trước mắt dần tan ra giống như hơi nước, trước lúc hình ảnh của con Xích Huyễn Hỏa Lang dần biến mất, hắn còn mơ hồ nghe được bên tai nó nói thêm:
“Xin ngươi hãy đối xử tốt với nó, xin ngươi hãy nể tình người mẹ này mà làm phước…”
Kim Hậu lại bị một ánh sáng chói lóa làm cho mù mắt, sau đó thì thị lực của hắn dần dần hồi phục lại. Trước mặt hắn bây giờ là Bạch lão đang đứng chắp tay nhìn con Xích Huyễn Hỏa Lang vẫn đang đứng im.
“Sư phụ, con Xích Huyễn Hỏa Lang này…”
“Nó đã ngừng thở rồi… Ài, thật đúng là một kỳ tích.”
Quay sang nhìn Kim Hậu, từ trong bàn tay Bạch lão mở ra một viên tinh thạch lấp lánh một màu đỏ rực, trông bề ngoài khá giống với ma hạch mà hắn thấy nhưng viên tinh thạch này cân đối và đẹp đẽ hơn nhiều.
“Trước lúc chết đi, con Xích Huyễn Hỏa Lang có nhả ra bổn nguyên hỏa chủng của nó. Thứ này sẽ rất tốt cho ngươi hiện giờ đấy.” Bạch lão chỉ vào viên tinh thạch nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...