Trước mắt Kim Hậu lúc này, con Tử Hổ Nanh Kiếm và Xích Huyễn Hỏa Lang đang chuẩn bị thi triển ra kỹ năng của mình. Sóng năng lượng quanh khu vực của bọn chúng đang đứng đang dao động cực kỳ mãnh liệt làm cho hắn mồ hôi trên trán hắn liên tục chảy ròng vì kinh hãi.
Một quả cầu năng lượng màu tím dần được hình thành trên đầu con Tử Hổ Nanh Kiếm. Kim Hậu chỉ cần nhìn không khí xung quanh quả cầu đang vặn vẹo thôi cũng đã đủ để làm cho hắn hình dung được sức công phá khủng khiếp của nó.
Đối diện cách đó không xa, con Xích Huyễn Hỏa Lang cũng hết sức điều động năng lượng tích tụ vào ba quả cầu lửa để chuẩn bị đáp trả lại. Ngọn lửa của Xích Huyễn Hỏa Lang vốn dĩ đã rất nóng, nhưng trong lúc nó đang thi triển ra kỹ năng, sức nóng quả ngọn lửa lại đột nhiên tăng cao tới nỗi mặt đất xung quanh nó vài chục mét khô khốc rạn nứt hết ra. Thậm chí Kim Hậu đang ngồi ẩn trên cành cây cách đó không xa cũng bắt đầu cảm thấy mồ hôi vã ra như tắm vì quá nóng nực.
“Thật…đáng sợ” Sức mạnh từ hai con tứ giai ma thú đã triệt để làm Kim Hậu cảm thấy rung động toàn tập.
“Sao nào? Cảm thấy đã được mở rộng tầm mắt chưa?” Bạch lão một bên thấy sắc mặt của Kim Hậu luôn biến đổi liên tục thì liền bật cười hỏi.
“Dạ…rồi…ạ… Sư…sư phụ, nếu sau này con đạt tới cảnh giới Linh Nguyên cảnh thì cũng sẽ có được sức mạnh như thế kia sao?” Kim Hậu giọng nói có chút run run nói.
“Thật đúng là tầm mắt nông cạn, đây mới chỉ là nho nhỏ Tứ giai ma thú so với Linh Nguyên cảnh mà thôi. Chỉ cần chăm chỉ tu luyện sau này tu vi sẽ còn cao hơn nữa kia.” Bạch lão không kìm được bèn cốc cho Kim Hậu một cái vào đầu.
“Au! Ôi! Sư phụ, người đừng có đánh vào đầu con có được không?” Kim Hậu xoa xoa đầu cười khổ nói.
Thực ra thì nhớ lại lúc Kim Hậu hồi còn nhỏ, hắn có được sự bình tĩnh kể cả khi nhìn thấy rồng là vì… căn bản là hắn không có hiểu biết gì về đại lục Vô Biên cả, chỉ đơn giản thấy rồng, rồng kia, thấy sư thứu, sư thứu đây thế nên mới trơ ra như vậy. Năm tháng cũng dần qua đi, Kim Hậu của hiện tại đã có nhận thức nhất định về thế giới này, vì vậy hắn bây giờ cũng đã không còn có kiểu “điếc không sợ súng” vì thiếu kiến thức nữa.
Trở lại chiến trường của hai con ma thú, kỹ năng mà bọn chúng đang chuẩn bị thi triển cũng đã dần đạt tới đỉnh điểm. Có lẽ chỉ ít phút nữa thôi, Kim Hậu sẽ được chứng kiến một mà năng lượng ngạnh kháng kinh thiên động địa.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên lại có biến cố xảy ra. Con Tử Hổ Nanh Kiếm bỗng dưng chĩa mũi sừng tràn đầy năng lượng màu tím về phía của hang động mà con Xích Huyễn Hỏa Lang đứng chắn lúc trước.
Kim Hậu và Bạch lão cùng đang đứng nhìn cũng đều nhất thời cảm thấy bất ngờ, mà con Xích Huyễn Hỏa Lang từ trong ánh mắt bỗng hiện lên một tia bối rối. Nó nhanh chóng đình chỉ tích tụ năng lượng lên ba quả hỏa cầu, sau đó nhanh chóng lao mình chạy tới chỗ trước cửa hang đứng chắn lại.
Tuy con Xích Huyễn Hỏa Lang ứng biến rất nhanh, nhưng khoảnh khắc chậm trễ đó cũng đã đủ để cho con Tử Hổ Nanh Kiếm đạt được mục đích.
“Grào!”
Ngay tại lúc con Xích Huyễn Hỏa Lang vừa yên vị đứng trước của hang động thì con Tử Hổ Nang Kiếm liền gầm to lên một tiếng, quả cầu năng lượng màu tím có bán kính khoảng ba, bốn mét đột nhiên từ trên đỉnh sừng của nó bắn thẳng tới chỗ con Xích Huyễn Hỏa Lang.
“Ngao!”
Xích Huyễn Hỏa Lang bởi vì bị phân tâm cho nên nó vẫn chưa kịp hoàn thành được kỹ năng của mình.Đã không còn lựa chọn nào khác, nó chỉ đành điều khiển ba quả cầu còn chưa kịp tích tụ hoàn chỉnh hướng tới quả cầu năng lượng màu tím trước mặt đánh lại.
Hai nguồn năng lượng khủng bố từ hai con ma thú giống như xé rách không gian lao thẳng vào nhau. Thời khắc quả cầu năng lượng và ba quả cầu lửa chạm vào với nhau, không gian xung quanh liền lâm vào tĩnh lặng trong tích tắc.
Uỳnh!!!Uỳnh!!!
Oành!
Ầm!!! Ầm!!!
Đúng như mong chờ của Kim Hậu, hai nguồn năng lượng tím và đỏ vừa va chạm vào với nhau thì lập tức gây ra một vụ nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp cả ma thú rừng rậm, tiếng vang này lớn đến nỗi làm cho vài dong binh đoàn đội đang săn bắt ma thú tại vành đai của rừng cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
“Ngao!”
Rầm!
Lực phản chấn quá mạnh từ quả cầu năng lượng của con Tử Hổ Nanh Kiếm làm cho Xích Huyễn Hỏa Lang không thể chống chọi được nữa, ngay lập tức nó bị bắn mạnh ra đằng sau đập người vào tảng đá trước của hang động, toàn thân nó bây giờ đầy rẫy vết thương làm cho máu chảy lênh láng ra xung quanh trông cực kỳ thê thảm.
Cũng phải bổ sung thêm, rằng quả cầu năng lượng của con Tử Hổ Nanh kiếm lớn hơn ba quả cầu lửa của Xích Huyễn Hỏa Lang hơn rất nhiều, nhưng nếu ba quả cầu lửa của Xích Huyễn Hỏa Lang được nén lại hoàn chỉnh thì mỗi một quả cầu nhỏ đó sẽ có sức mạnh ước chừng bằng một phần ba quả cầu tím của con Tử Hổ Nanh Kiếm. Nhưng chỉ vì con Xích Huyễn Hỏa Lang còn chưa kịp hoàn thành xong kỹ năng của mình, cho nên trong cuộc đấu chọi này nó đã không thể ra đòn một cách tương xứng.
Về phía con Tử Hổ Nanh Kiếm, đây lại là một cách đánh khá sáng suốt, bởi vì nó biết trong hang nhất định có thứ gì đó mới để cho con Xích Huyễn Hỏa Lang từ đầu trận đấu tới giờ luôn gắt gao bảo vệ. Xem ra thì nó cũng rất biết quan sát chứ cũng không ngu ngốc đến nỗi chỉ biết lao vào đánh giết.
Nhưng rốt cuộc thì bên trong cái hang có cái gì để cho Xích Huyễn Hỏa Lang lại phải liều mạng như vậy? Đây cũng chính là điều làm Kim Hậu rất thắc mắc lúc này. Hắn theo dõi hành động của con Xích Huyễn Hỏa Lang từ suốt từ đầu trận chiến thì thấy nó luôn cố gắng dẫn đối thủ của mình cách xa ra khỏi hang động, dường như nó không muốn đòn công kích của Tử Hổ Nanh Kiếm làm phá hủy đi cái hang.
Sau vụ nổ khủng khiếp ấy, toàn bộ khu vực xunh quanh vài trăm mét bị triệt để san thành bình địa. Cây cối, đất đá… tất cả vật sống lẫn vật chết đều bị biến thành tro bụi.
“Lực phá hoại thật đáng sợ, kỹ năng của hai con thú này chắc hẳn cũng tầm cỡ địa giai vũ kỹ hay ma kỹ cao cấp đi” Kim Hậu than vãn nói.
Bạch lão phiêu phù bên cạnh hắn thì cũng không bình luận gì cả, lão chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào con Xích Huyễn Hỏa Lang đang nằm bất động trước của hang, ánh mắt lộ ra một vẻ hiếu kỳ.
Một lúc sau, cát bụi mờ mịt cũng từ từ lắng xuống, lộ ra thân ảnh đang đứng thẳng tắp của con Tử Hổ Nanh Kiếm. Cặp mắt nó hiện giờ đang gắn chặt lên người con Xích Huyễn Hỏa Lang nằm im thin thít trước của hang động, có vẻ như nó đang đề phòng đã triệt để hạ gục được đối phương của mình hay chưa.
“Ngao! Ngao! Ẳng!!!”
Trước sự ngạc nhiên của Kim Hậu, một con… tiểu Xích Huyễn Hỏa Lang khác đang thất thiểu bước ra từ bên trong hang động, nhìn thấy cảnh mẹ mình bị thương nặng đang nằm không nhúc nhích, con thú nhỏ chỉ còn biết sủa lên vài tiếng thê lương rồi lon ton đến bên cạnh vừa liếm láp vừa lấy cái mũi nhỏ xinh ủn ủn vào cằm con mẹ.
“Hóa ra đây là hai mẹ con, thì ra là từ đầu tới giờ con Xích Huyễn Hỏa Lang mẹ đang bảo vệ con con của mình.” Đôi lông mày kiếm của Kim Hậu nhíu chặt lại, hay bàn tay hắn chợt nắm mạnh tới nỗi làm cho cành cây hắn đang bám vào phát ra những tiếng kêu răng rắc.
“Grào!”
Con Tử Hổ Nanh Kiếm gầm lên một tiếng vang lên như sấm rền, có lẽ nó đang hét lên ăn mừng chiến thắng trước đối thủ của mình, tiếp đó thì khẽ gầm gừ chậm rãi tiến tới chỗ hai mẹ con Xích Huyễn Hỏa Lang, ánh mắt cực kỳ hoang dã lạnh lùng.
“Sư phụ, người có thể…ra tay cứu lấy hai mẹ con Xích Huyễn Hỏa Lang có được không?” Kim Hậu chứng kiến cảnh này thì lập tức quay sang thỉnh cầu Bạch lão.
“Tại sao ta phải xen vào? Ngươi cũng không thấy sao? Cái này được gọi là quy luật tự nhiên. Mạnh được yếu thua vốn đã là điều bất thành văn của thế giới ma thú, thậm chí ngay cả xã hội con người hay các chủng tộc khác cũng đều như vậy cả mà thôi. Thế giới này tàn nhẫn lắm đồ đệ ngốc của ta ơi, nếu như ngươi không nỗ lực mạnh lên thì chỉ có nước ở bên dưới người ta là chuyện đương nhiên thôi.” Bạch lão giọng nói cực kỳ vô cảm đáp lại Kim Hậu.
Thật ra trong lời của Bạch lão, lý lẽ này cũng rất chính xác, Kim Hậu làm sao mà không hiểu được điều ấy. Nhưng hắn dù sao cũng không phải là người không tim không phổi, hơn nữa cách làm người của Kim Hậu vốn đã ăn sâu vào linh hồn hai kiếp của hắn. Kim Hậu vẫn cảm thấy không đành lòng chút nào, trực giác vẫn thôi thúc hắn phải làm cái gì đó.
“Nhưng sư phụ, điều đó không có nghĩa là chúng ta biến mình thành những kẻ máu lạnh vô cảm, nếu như…nếu như… người thân của người bị nguy hiểm, chẳng lẽ người vẫn sẽ cứ đứng lý luận lý do này lý do nọ sao?” Kim Hậu giọng nói trở nên cực kỳ bực tức.
“Người thân sao? Vốn dĩ trên đời này… ta cũng đã không có còn có ai thân thích…”Bạch lão thở dài ra một hơi quay lưng về phía Kim Hậu, từ sâu trong ánh mắt của lão lúc này lại hiện lên một tia ảm đạm bi thương.
“Sư phụ? Người đang nói nhảm cái gì vậy? Người chẳng phải còn có con là đệ tử của người sao? Con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với người trước đây, nhưng hiện tại nếu người không coi con là người thân thích, vậy thì rốt cuộc con đối với người là cái gì? Một tên học trò ngu ngốc chỉ biết nhận truyền thụ của người xong là thôi sao? Có phải người đã nghĩ như vậy không?” Kim Hậu đột nhiên triệt để bùng nổ cảm xúc lập tức lớn tiếng nói ra một tràng, đến cả hắn lúc này cũng không hiểu tại sao mình tự nhiên lại trở nên như vậy.
Không khí giữa hai thầy trò Kim Hậu hiện tại bỗng trở nên rất căng thẳng, nếu để nhớ lại chuyện cũ thì cả hai người lúc đầu đã đều từng có tâm tư ý riêng của mình. Nhưng một năm miệt mài học tập và giảng dạy đã giúp Kim Hậu và Bạch lão bồi dưỡng tình thầy trò với nhau sâu hơn. Tới nỗi mà chính Kim Hậu đã quên béng đi cái tâm tư của hám lời lúc bái sư của hắn, còn Bạch lão thì cũng buông xuống được sự lợi dụng mà lão định áp đặt lên người Kim Hậu. Dẫu vậy, đến giờ Kim Hậu vẫn biết quá ít về Bạch lão, còn bản thân hắn thì vẫn ẩn tàng trong mình bí mật hắn là một người xuyên việt.
“Vậy nếu ngươi muốn cứu con Xích Huyễn Hỏa Lang, vậy thì hãy tự mình đi đi, tại sao lại phải nhờ ta?”Bạch lão vẫn đáp lại hắn bằng một giọng không có cảm xúc.
“Sư phụ, người không phải thách thức con, con đi thật bây giờ đây!”
Bạch lão trả lời hắn bằng cách im lặng.
“Con đi thật bây giờ đấy!” Kim Hậu nói lớn giọng lên.
Bạch lão vẫn im lặng.
“Con có thể một đi không trở lại đấy!” Kim Hậu tạo ra một bộ dáng định nhảy xuống.
Bạch lão vẫn không nói gì.
“Con mà đi là người có thể sẽ mất đi một người đệ tử vừa ưu tú vừa đẹp trai, anh tuấn, tiêu sái nhất trong đời của người đấy!” Kim Hậu sắc mặt tỏ ra cực kỳ nghiêm túc nói.
Bạch lão thân hình có hơi run lên một chút.
“C – O – N Đ – I T- H - Ậ - T Đ – Â – Y – S – Ư Ứ Ừ P – H - Ụ Ú Ù!!!” Kim Hậu cố kéo dài giọng ra tạo thành một cách phát âm lè nhè cực kỳ khó nghe.
Bạch lão đến lúc này cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, bèn lập tức quay người xách cổ áo Kim Hậu lên, sau đó thì đá vào mông hắn, cười mắng:
“Muốn đi thì đi nhanh lên kẻo lại không kịp bây giờ! Có đồ đệ như ngươi ta thật đúng rước của nợ vào thân.”
Bốp!!!!
Nhìn Kim Hậu rơi cắm đầu từ trên cây xuống dưới, Bạch lão chỉ lắc nhẹ cái đầu, trên mặt thì nở một nụ cười. Đây không phải là cười khổ hay là cười tiếu, mà là một nụ cười cực kỳ ấm áp. Nếu Kim Hậu mà nhìn thấy… sẽ còn tưởng lão chuẩn bị cho hắn luyện thêm vài giờ trong chậu nước thuốc.
“Có tên đệ tử nhân ái kiểu này thì tương lai về sau nó sẽ vướng vào nhiều rắc rối lắm đây… Haìz” Tự nhủ trong lòng một câu, Bạch lão cũng lập tức hóa thành một đạo bóng trắng, bay theo Kim Hậu xuống phía dưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...