Lâm sơn trấn là một thị trấn thuộc địa phận Minh công đế quốc, một tiểu quốc có vị trí đặc thù nằm trên vành đai giữa hai phương Tây Minh và Đông Kinh.
Sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như phụ cận Lâm Sơn trấn không phải là ma thú rừng rậm. Đúng vậy, cũng vì có một vùng tài nguyên phong phú ở ngay bên cạnh, cộng thêm về mặt địa lý là nơi giao nhau giữa hai phương. Cho nên tại khu trấn này ngày đêm luôn luôn tấp nập những đoàn lái buôn từ tứ xứ tới kiếm mối làm ăn. Ngoài ra thì đây cũng là nơi mà rất nhiều những mạo hiểm giả dừng chân hoặc tìm kiếm cho mình một công việc gì đó từ dong binh công hội.
Lính đánh thuê, hay còn gọi là dong binh đoàn thì tại địa phương luôn có rất nhiều đoàn đội. Công việc chủ yếu của họ là săn bắt ma thú hay tìm kiếm linh dược theo nhiệm vụ của dong binh công hội, sau đó sẽ thông qua công hội để tiêu thụ cho các lái buôn.
Thế nên, cuộc sống tại khu trấn này rất nhộn nhịp, người sống tại đây luôn phải bận rộn bon chen. Vì vậy, tình hình ở trấn nói nhẹ thì cũng khá là phức tạp.
Lúc này đây, Ngọc Dung đã trùm lên đầu chiếc mũ trùm lùm xụp che kín mít cả đầu. Nàng đi bộ trên một con đường trong trấn, đôi mắt đẹp màu hồng tím của cô nàng liên tục đảo xung quanh để tìm kiếm cái cô gọi là “gà béo”.
Qua một lượt thám thính ngược xuôi, cuối cùng thì nàng cũng nhắm trúng được một tay lái buôn người Tây Minh đang muốn tìm mua một viên ma hạch. Ngó nghiêng trái phải đề phòng, cô nàng bèn bước tới chỗ tên lái buôn này, giở giọng âm dương quái khí nghe không rõ nam hay nữ ra nói:
“Xin chào quý ông! Có phải chăng quý ông đây đang muốn tìm mua một viên ma hạch chất lượng cao?”
Người này đang đau đầu vì mãi không tìm được ma hạch như ý, bỗng nghe được giọng nói kỳ quặc của Ngọc Dung thì liền có chút bất ngờ quay sang nhìn cô nàng, ngữ khí có chút nghi hoặc hỏi:
“Đúng là tôi đang tìm ma hạch, nhưng không phải là viên nào cũng mua. Loại ma hạch tôi cần là của ma thú nhị giai, chả lẽ… anh bạn đây lại có sao?”
“Ồ! Vậy thì thật may mắn cho ông rồi, vừa lúc trong tay tôi có một viên.”
“Thật sao? Có thể cho tôi xem được không?” Tay lái buôn nghe Ngọc Dung nói xong thì ánh mắt bỗng sáng ngời, giọng điệu bấy giờ mới trở nên nhiệt tình hỏi.
“Chỗ này cũng thật không tiện, không bằng chúng ta cùng qua góc đằng kia giao dịch cho yên tĩnh?” Vừa nói, nàng vừa chỉ vào một cái hẻm cách đó vài bước chân.
“À! Được, được, mau đi thôi.”
Hai người vừa mới đi vào trong con hẻm, Ngọc Dung liền móc ra từ trong ống tay áo một chiếc hộp nhỏ. Nàng cẩn thận mở chiếc hộp ra, thì trong đó là một viên ma hạch được quấn bằng một miếng vải lụa.
Người lái buôn có chút hồi hộp khi vừa nhìn thấy viên ma hạch này, hắn vội vàng đỡ lấy từ tay của Ngọc Dung. Sau đó cẩn thẩn vén mảnh vải ra thì thấy một ánh sáng màu tráng bạc lấp lánh tỏa ra xung quanh.
“Phong hệ nguyên tố ma hạch…” Người lái buôn kích động vui mừng nói.
“Đây chính là Phong hệ ma hạch của nhị giai ma thú “Tật Phong Ưng”. Thế nào? Viên ma hạch này có vừa ý quý ngài đây không?” Trong chiếc mũ trùm kín mít, khóe miệng của Ngọc Dung khẽ nhếch lên một tia gian xảo.
“Tất nhiên rồi! Tất nhiên rồi! Tôi ra giá hai ngàn kim tệ, không biết cái giá này có làm vừa lòng…anh bạn đây không?” Tay lái buôn vội vã ra giá nói.
“Ồ! Tôi thấy quý ông đây là người có tướng cao quý, giàu có, tại sao lại ra một cái giá bèo bọt đến như vậy?” Ngọc Dung làm bộ không vừa ý đáp.
“Hai ngàn năm trăm kim.” Người lái buôn cuống quýt trả giá.
“Hừm…”
“Ba ngàn kim tệ.”
“Hừm… Nếu như mang lên kinh thành đấu giá thì sao nhỉ…” Ngọc Dung thở dài tự nói, hai tay dang ra định lấy lại chiếc hộp về.
Thấy Ngọc Dung vẫn không chịu bán cho mình, người lái buôn chỉ còn biết xuống nước năn nỉ:
“Anh bạn, xin hãy bán cho tôi viên ma hạch này, tiền tôi mang đi không đủ nhưng tôi có thể trả thêm cho anh bằng vài gốc linh dược quý hiếm. Không biết anh có vừa lòng không?”
Ngọc Dung lúc này mới làm ra vẻ trầm ngâm, sau đó thì giọng điệu tỏ ra miễn cưỡng đáp:
“Thật là khó xử a…thôi được rồi. Tôi thấy quý ngài đây cũng làn người dễ nhìn, vậy thì trả thêm cho tôi bằng linh dược cũng không sao.”
Tay lái buôn lúc này mới như mở cờ trong bụng, bèn đóng lại chiếc hộp đặt sang bện cạnh, sau đó nhanh chóng chạy về chỗ đoàn xe của mình, ôm ra một túi linh dược rồi lại vác tới chỗ con hẻm.
“Trong này là toàn linh dược trân quý như Trúc Linh Tinh thảo, Đào An quả, Nấm Chi Linh…” Giá trị của chúng là hai ngàn kim tệ, ta trả thêm cho anh bạn ba nghìn kim tệ. Tổng cộng là năm nghìn kim, anh bạn đây…không biết có vừa lòng không?”
Ngọc Dung sau khi kiểm tra từng loại linh dược từ đầu cuối xong xuôi, lúc này mới cười hài lòng đáp:
“Được, linh dược rất tốt, cứ quyết định như thế đi.”
Trong lúc hai người còn đang mải trao đổi qua lại thì đúng lúc này, có một con chim xuất hiện. Con chim này có hai túm lông nhọn chổng lên ở hai bên trông hơi giống đôi tai, chiếc mỏ của nó thì quặm nhọn xuống. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy cái mũ đen của Ngọc Dung đội lúc trước trông rất giống đầu của con vật này.
Nếu Kim Hậu có mặt ở đây thì hắn sẽ lập tức nhận ra ngay con vật này cũng có ở địa cầu kiếp trước. Nó chính là con Cú Mèo.
Con cú mèo này nhẹ nhàng không gây chú ý bay tới. Trên hai chân của nó lúc này là một cái hộp có hình thù y hệt như cái hộp đựng ma hạch của Ngọc Dung.
Cũng vì hai người đứng ở đầu cửa hẻm cho nên tiếng người qua lại rất ồn áo, lấn át đi tiếng vỗ cánh của con cú mèo này. Nó cứ như vậy đáp xuống chỗ chiếc hộp, đặt cái hộp giả vào chỗ rồi quắp đi chiếc hộp thật, cuối cùng thì thong thả bay lên cao.
Ngay sau đó, tay lái buôn cũng đã giao cho Ngọc Dung túi tiền và toàn bộ linh dược, hắn lúc này mới mặt mày vui sướng bê lên chiếc hộp đựng viên ma hạch đã bị tráo tự lúc nào.
Ngọc Dung bấy giờ đột nhiên nghiêng đầu hỏi hắn một câu:
“Quý ông đây không cần kiểm tra lại sao?”
“Hả? Cần gì phải kiểm tra lại? Có ai vào đây đánh tráo đâu mà sợ?” - Người lái buôn cười ha ha đáp, sau đó lại nói – “Thôi thì tôi phải đi ngay bây giờ kẻo muộn, cảm ơn anh bạn đã bán lại cho tôi viên ma hạch này.”
“Ấy chết, tôi mới là người phải cảm ơn quý ông đây này.” Ngọc Dung trả lời tay lái buôn bằng một câu tràn đầy ngụ ý.
Hai người đều đã đạt được mong muốn, liền lập tức từ biệt mỗi người một ngả. Tay lái buôn đặt chiếc hộp vào một chỗ kỹ nhất, sau đó vội vàng đánh xe rời khỏi Lâm Sơn trấn.
Còn Ngọc Dung lúc này mới đi ra một chỗ khá vắng vẻ, lấy hai ngón tay đặt vào môi rồi huýt một cái.
Tiếng huýt của cô nàng vừa vang lên thì con cú mèo lúc trước đang quắp đi chiếc hộp đựng ma hạch bay tới thả vào tay nàng cái hộp rồi đậu lên vai của của Ngọc Dung.
“Tiểu Vũ, làm tốt lắm!” Vừa nói, cô nàng vừa gãi gãi nhẹ cái cổ trắng muốt của nó. Con thú thì cũng dường như rất hưởng thụ Ngọc Dung âu yếm cho nên hai mắt nó cứ lim dim, phát ra những tiếng hừ hừ thoải mái .
“Ài, một tháng cứ phải đi làm một lần thế này mới may ra kiếm được chút ít, cũng may lần này vớ được một lão ngốc nên đủ cho Tiểu Dương dùng một tháng rồi.” Ngọc Dung nhìn cái túi đựng linh dược thầm nghĩ.
Sở dĩ một tháng nàng mới có kiểu đi lừa này là bởi vì thứ nhất đó là nàng sẽ không gây nên động tĩnh lớn, thứ hai đó là nếu làm như thế này thì sẽ không bị nghi ngờ khi chào hàng.
Nói đơn giản là một tháng một lần thì sẽ không có nhiều người chú ý về việc này lắm. Bản thân nàng cũng không có muốn phải đi làm trò lừa gạt này, nhưng chỉ vì cô nhóc Tiểu Dương ốm đau mà nàng mới phải bất chấp.
Rời khỏi chỗ vắng vẻ ấy, Ngọc Dung lại tiếp tục hòa vào dòng người đông đúc mong kiếm trác thêm chút ít gì đó để lấy thêm tiền. Nhưng đang là nàng đang thong thả đi trên đường thì có một nhóm dong binh tiến lại ngược chiều, cầm đầu bọn người không phải là ai khác đó chính là tên chột Lưu Tuần.
Vừa nhìn thấy tên này, Ngọc Dung cảm thấy có chút luống cuống, bởi vì nàng đang dứng giữa đường cho nên cũng không thể trốn đi đâu. Nếu như di chuyển thì sẽ làm tên chột kia chú ý mất.
Không còn cách nào khác, Ngọc Dung nhanh tay ấn cây kim thiết quyền trượng của mình vào bên trong một sạp hàng bên cạnh, sau đó thì bỏ mũ trùm xuống, làm lộ ra gương mặt thật của mình.
Gã Lưu Tuần lúc này cũng đã đi tới, vừa thấy Ngọc Dung mặc chiếc áo bào chùng thì cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng nhìn lại thì đó chỉ là một cô nhóc thì cũng không để ý nữa mà tiếp tục hướng đi.
Vì sao cô nàng lại phải sợ tên mắt chột Lưu Tuần như vậy?
Lý do là cách đây khoảng chừng ba tháng trước, khi mà gã cơ bắp tức em trai Lưu Tuần và Lưu Tuân vẫn còn sống. Bằng vào thủ đoạn và lợi dụng sự ngu ngốc của gã cơ bắp, Ngọc Dung đã lừa tới tay viên nhị giai ma hạch.
Ma thú nhất giai có ma hạch tỉ lệ vốn đã rất ít, huống hồ còn là ma thú nhị giai thì lại còn hiếm tới múc nào? Cho nên sau khi gã cơ bắp mô tả ngoại hình tên lừa đảo thì đối tượng nam giới, mặc áo bào chùng đen đã là mục tiêu để Lang Hổ dong binh đoàn để mắt.
Ngọc Dung từ trước tới giờ thường rất ít khi lộ diện ra bộ mặt thật của mình, nhưng cái kim trong bọc cũng không thể giấu mãi. Mới gần đây, sau vụ Hắc Mao Hùng thì nàng mới miễn cưỡng cởi mở ra một chút.
“Hù Hồn.”
Đợi cho nhóm người Lang Hổ dong bình đoàn đã đi khuất, Ngọc Dung bấy giờ mới lấy tây ôm ngực thở phào nhẹ nhõm ra một hơi.
“Có lẽ từ giờ cũng không cần lúc nào cũng phải che mặt quá nhỉ.” Cô nàng vừa rời đi vừa nghiêng đầu, nhíu mày liễu thầm nghĩ.
Cứ như vậy, Ngọc Dung tiếp tục đi lùng và “làm thịt” thêm vài “con gà” lẻ tẻ cho tới tận chiều tà, lúc ấy thì cô nàng mới vác về đống linh dược tới nhà ông bác ria mép xoăn.
Cũng vừa đúng lúc ông bác ria mép xoăn cùng mới trở lại từ chuyến đi săn, gặp phải Ngọc Dung mới tới trước cửa nhà mình thì mỉm cười nói:
“À, cái Dung đấy à? Vào nhà đi chứ còn đứng đấy làm gì?”
Nhưng vừa nhìn thấy chiếc túi linh dược, ông bác ria mép xoăn có chút nghi ngờ hỏi:
“Này Dung, sao hàng tháng cháu đều mang đến một túi linh dược đắt tiền như vậy? Bác thì rất tin tưởng cháu, nhưng nếu đây là đồ bất chính thì…”
Ông bác còn chưa nói hết thì Ngọc Dung nhảy lên chen lời:
“Khổ quá đi, cháu đã nói với bác là cháu giúp đỡ một người bạn một công việc nên được người này hàng tháng trả cho linh dược, cho nên bác không phải lo lắng gì đâu.”
Ông bác ria mép xoăn cảm thấy rất bất đắc dĩ không thôi. Gặng hỏi mãi Ngọc Dung nhưng đều không có kết quả mà không nhận thì cô nàng cũng có cách khác để nhét vào tay mình. Cho nên ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải nhận lấy túi linh dược này từ nàng. Hơn nữa đây cũng là thuốc bổ rất cần thiết cho cô con gái.
“Ngọc Dung, ta biết cháu rất lo lắng cho Tiểu Dương, nhưng cháu dù sao cũng là thân con gái. Cho nên phải biết cẩn thận giữ mình đấy nhé. Hai vợ chồng bác coi cháu như người trong nhà. Vì vậy ta cũng rất lo cho cả cháu nữa đấy, có gì thì đừng cố quá sức đấy nhé.” Trong lòng vẫn không yên được nên ông bác ria mép vẫn dặn dò Ngọc Dung một lượt.
“Bác yên tâm, cháu biết có chừng mực mà.” Ngọc Dung trong lòng ấm áp cười nói.
“Thôi vào trong nhà ăn cơm cùng bác đi. Gớm, có mấy khi mới mời được nhà cô vào ăn đâu.” Ông bác ria mép khẩn khoản mời Ngọc Dung vào bên trong.
Đúng vậy, Ngọc Dung từ trước tới giờ rất ít khi qua nhà ông bác ria mép ăn cơm. Cũng chỉ tại cái quái bệnh kia mà nàng không bao giờ dám ở lại quá lâu, mà nàng thì lại không muốn hai vợ chồng ông bác ria mép phải lo lắng cho mình.
Chợt từ bên trong gian nhà truyền đến một tiếng rên rỉ non nớt có vẻ rất thống khổ làm cho sắc mặt của Ngọc Dung cùng ông bác ria mép liền biến đổi. Cả hai lập tức lao như bay vào bên trong căn phòng của Tiểu Dương thì đã thấy cô bé cả người vã ra mồ hôi, sắc mặt trắng bệch lăn qua lăn lại vì cơn đau hành hạ.
“Mẹ nó nhanh lấy chỗ linh dược này hòa ra cho con nó uống nhanh lên.” Ông bác ria mép cuống lên nói với Liễu An Bình đang vội vàng từ gian bếp chạy tới.
Trong lúc cả hai vợ chồng ông bác ria mép đang đi chuẩn bị pha chế linh dược thì Ngọc Dung đã quỳ tới cạnh bên giường, nắm chặt lại đôi bàn tay nhỏ bé trắng bệch của cô nhóc, giọng nói có chút run rẩy:
“Chị ở đây rồi Tiểu Dương! Tiểu Dương ơi, em có nghe chị nói không? “
“Chị…Dung ơi…Em… đau quá…” Cô bé mặc dù toàn thân rất đau đớn nhưng vẫn cố miễn cưỡng thều thào ra một câu.
“Em đã hứa với chị là không được đầu hàng bệnh tật rồi nhớ không? Cố lên đi Tiểu Duơng ơi.” hai hàng nước mắt của Ngọc Dung lúc này đã lăn dài trên má, nàng cũng chỉ biết vô lực nhìn cô bé bị cơn bệnh hành hạ.
May mắn vừa lúc Liễu An Bình mới bưng vào một bát nước thuốc, Ngọc Dung bấy giờ bèn nhanh chóng ngồi lên mép giường rồi đỡ cô bé dậy để uống thuốc.
Chăm chú nhìn Tiểu Dương khó nhọc uống vào bát nước thuốc đắng chát, Ngọc Dung trong lòng quyết tâm thầm nghĩ:
“Tiểu Dương, hãy cố gắng lên. Chị sẽ tìm mọi cách để cho em được khỏi bệnh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...