Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Một buổi sáng “vận động” mệt nhọc với Kim Hậu qua đi một cách nhanh chóng, hắn hiện giờ đang nương theo một con đường khá hiểm chở nhưng lại rất yên tĩnh trở về sơn cốc. Sở dĩ tìm được con đường bí mật này là do Bạch lão từ hôm qua cảm ứng cả buổi cho nên mới phát hiện được.

Xếp lại đống cây khô vào con đường bí mật để ngụy trang đề phòng ma thú đi loạn, Kim Hậu bấy giờ mới phủi tay thở phào ra một cái.

Cầm viên ma hạch màu xanh từ trong nhẫn không gian lên tay, trên mặt hắn khẽ nở một nụ cười khổ mệt nhọc. Hôm nay, hắn phải gian nan săn năm con ma thú may mắn mới có được một viên ma hạch cấp thấp như thế này, chả bù cho lúc trước hắn cứ đi ngửa tay xin lão Ezio bao nhiêu là có bấy nhiêu. Bây giờ phải tận tay đi kiếm thì hắn mới thấu hiểu để có được một viên ma hạch quả thật đúng là không dễ.

Phần bài tập tiếp theo trong thời gian biểu là ngồi dưới thác nước học thuộc Viễn cổ chú ngữ.

Bước tới bên hồ nước, ngước nhìn lên thác nước đang ào ào dội xuống mặt hồ, Kim Hậu gian nan nuốt vào một ngụm nước miếng. Nhìn dòng chảy xối xả của thác nước thế kia, nếu dội vào thì chẳng phải là hỏng người luôn sao?

Hắn bèn quay đầu sang hỏi Bạch lão đang phiêu phù lơ lửng bên cạnh:

“Sư Phụ! Dưới thác không có đá thì con ngồi làm sao được?”

Bạch lão nghe hắn nói vậy bèn phất tay lên một cái, đột nhiên một tiếng nổ vang lên làm những tảng đá vụn vặt mà lúc sáng lão đào hang cách đó không xa văng hết về phía dưới chân thác nước, vừa đủ cho hắn một chỗ để ngồi lên.

Kim Hậu nhìn Bạch lão vừa biểu diễn một màn phi vật lý như vậy liền chỉ biết trợn mắt, há mồm.

“Bằng cách nào? Tại sao từ kia tới kia lại có thể bay đúng chỗ như vậy? Rốt cuộc thì sư phụ căn góc tính gió kiểu gì mà ảo vậy?” Một tràng thắc mắc lại ập vào đầu hắn.

“Sư phụ, thế nhưng mà con phải học chữ như thế nào? Ngồi dưới thác thì làm sao có thể cùng một lúc mở mắt ra được? Không đơn giản hơn là người cho bảng chữ đó vào đầu con được sao?”

“Tất nhiên là vi sư sẽ truyền bảng chữ vào trong đầu ngươi, nhưng Viễn cổ chú ngữ là một thứ chỉ có thể tự thân cảm nhận rồi ghi nhớ chứ không phải đọc một cái xong là thuộc ngay. Cho nên ta mới muốn ngươi phải toàn lực tập trung cao độ là như vậy.” Giải thích cho Kim Hậu tường tận xong, lão lại nhìn hắn khẽ cười mỉm hỏi:

“Sao? Hết lý do lý trấu rồi chứ? Cái này là tốt cho ngươi chứ có phải cho ta đâu mà ngươi cứ thấy khó là thoái thác như vậy?”

“Sư phụ…con…” Kim Hậu n chỉ biết ấp úng không biết đáp lại như thế nào.

Nói thì dễ mà làm thì mới khó. Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng cả thác nước cao vài chục mét dội vào người thì làm ai cũng phải có chút chần chờ. Mặc dù kiếp trước hắn cũng có đọc và xem qua nhiều tiểu thuyết và phim truyện có cảnh tu luyện dưới thác nước này. Tất cả nhân vật đều là ý chí bền vững tiến lên không lùi, dễ dàng tiến nhập cách tu luyện này nhẹ như lông hồng trong vài phút.

Nhưng xin lỗi các tình yêu, đó chỉ là phim ảnh cùng tiểu thuyết mà thôi (logic? Thế đây là cái gì?) , để các vị đứng trước một cái thác nước khổng lồ thế kia rồi ngồi dưới đó vài giờ liệu có ai chịu ngay lập tức nhảy vào? Không nhìn thấy cảnh thật thì đúng là không cảm nhận được cái khó của loại tập luyện này.

Bạch lão lơ lửng bay tới trước mặt Kim Hậu đưa tay điểm vào giữa trán hắn một cái, liền hàng loạt những thông tin về những ký tự khó hiểu kia hiện lên trong đầu hắn.


“Mau ngồi dưới thác nước nhanh lên, nếu không thì tối này đừng có mà ăn cơm.” Kim Hậu vừa mới mở mắt ra thì đã bị Bạch lão đe dọa đến sự an nguy của cái dạ dày.

“Còn nữa, vi sư cho phép ngươi cởi đồ trọng lực ra đó, luyện xong thì lại mặc vào.”

Gật gật đầu biểu thị đã hiểu, Kim Hậu hít vào một hơi lấy lại tinh thần, sau đó hắn bắt đầu cởi trần ra rồi để áo sang một bên. Cuối cùng lại nhìn vào thác nước trắng xóa đang ầm ầm chảy xuống kia. Hắn khẽ cắn răng một cái, rồi lập tức lao mình vào dưới thác nước.

Ào! Ào!

Hự!

Chỉ vừa mới tiếp xúc vào làn nước Kim Hậu liền cảm nhận ngay được áp lực khủng bố của dòng thác dội vào người hắn.

Quá nặng nề! Quá khủng khiếp!

Nếu so đợt huấn luyện trọng lực cách đó vài tháng thì đây mới thực sự gọi là hành xác!

“Còn không mau khoanh chân ngồi xuống vận đấu khí ra?” Bạch lão trong lúc này thì phiêu phù đứng lơ lửng ở giữa mặt hồ nhắc nhở Kim Hậu.

Kim Hậu gian nan ngồi khoang chân lên rồi vận ra đấu khí, lúc này hắn mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Bất quá, mọi chuyện cũng không có dễ dàng như hắn nghĩ. Kim Hậu vừa vận ra đấu khí để ngồi xuống thì hắn lại nghe được tiếng Bạch lão nói vọng vào:

“Một ngày ngươi phải ngồi dưới thác bốn giờ. Trong thời gian đó ngươi phải điều tiết đấu khí trong người làm sao thật tiết kiệm để có thể duy trì trong vòng bốn giờ ấy. Nếu vẫn chưa qua bốn giờ mà đã cạn kiệt năng lượng thì… ngươi sẽ phải ngồi trong nước thuốc thêm ngần đó thời gian.” Nói xong lão lấy từ trong ống tay áo ra một cái đồng hồ cát, lắc lắc vài cái rồi để lên một tảng đá ở trên bờ đối diện Kim Hậu.

“Chậc~! Vậy thì mệt rồi đây, cơ mà tại sao sư phụ lại cho mình ngồi thêm trong nước thuốc? Điều này chẳng phải quá…sướng sao? Lạ thật, sư phụ tại sao tự nhiên lại dễ dãi như vậy?” Kim Hậu nghe lão nói xong thì trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu.

“Thôi kệ, cứ tập trung điều tiết cái đã.” Dẹp bỏ những ý nghĩ trong đầu, hắn bắt đầu tập trung điều chỉnh lại nguồn năng lượng trong cơ thể đang chuyển hóa thành đấu khí.

Bởi vì Kim Hậu tiết kiệm năng lượng cho nên sau khi thoáng kiềm hãm điều chỉnh lại, hắn lại bắt đầu cảm thấy áp lực nặng nề từ thác nước làm cho toàn thân lại có cảm giác nhức nhối.

“Haìz! Lại còn phải vừa học thuộc bảng chữ, thế này cũng thật quá khó đi.” Kim Hậu nhíu chặt mày thầm nghĩ.


Ba giờ đồng hồ lặng lẽ trôi qua, Kim Hậu hiện vẫn chưa học thuộc nổi được một chữ nào, đấu khí trong người hắn cũng đã dần cạn kiện. Nhưng còn tận một giờ nữa mới hết thời gian quy định của Bạch lão, suy đi nghĩ lại một lúc, Kim Hậu liền quyết định lười biếng một chút. Chỉ thấy hắn đình chỉ vận ra đấu khí, sau đó thì cứ để mặc cho nước cuốn xuống hồ.

Tùm!

“Ha!...Hộc..hộc…”

Thở gấp liên hồi vài cái, Kim Hậu bèn nhanh chóng cố gắng bơi lên bờ.

Phịch!

Trực tiếp nằm vật ra bãi cỏ, vừa thoát khỏi thác nước dội làm cho toàn thân Kim Hậu hiện giờ có cảm giác nhẹ nhàng như một chiếc lông mao vậy, gió thổi đi chỗ nào là bay đi chỗ đấy.

“Này còn một giờ nữa cơ mà? Tại sao ngươi lại không cố thêm?” Bạch lão nét mặt cười mà không cười bay tới bên Kim Hậu hỏi.

“Hộc… Sư..phụ, con…mệt quá…cho nên…”

“Không dài dòng, thế đã học được chữ nào của Viễn cổ chú ngữ nào chưa?” Bạch lão tiếp tục hỏi.

“Dạ…bởi vì con tận lực vận chuyển năng lượng cho nên…”

“Được rồi! Khỏi lý do lý trấu, đi theo ta vào sơn động chuẩn bị ngâm mình.” Bạch lão nhìn sắc mặt của Kim Hậu liền cũng đoán ra được hắn chưa có kết quả gì, vì vậy lão không thèm nghe hắn nói thêm gì nữa, quay người vừa nói vừa phất tay bay vào trong sơn động.

Lồm cồm nhấc mình bò dậy, Kim Hậu cũng nhanh chóng theo sau lão vào bên trong.

Vừa vào tới sơn động, Kim Hậu đã nhìn thấy cái chậu gỗ lớn quen thuộc ở chính giữa không gian, hắn không chút do dự trực tiếp cởi quần nhảy thẳng vào trong chậu, mặc cho Bạch lão còn đang định giải thích cho hắn chuyện gì đó.

Nhưng còn chưa kịp yên vị thì hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân có cảm giác nóng cháy, như thể hắn đang ngồi vào một cái chậu nham thạch vậy. Kim Hậu nhìn xuống thì mới nhận ra bề mặt chậu nước thuốc này có màu đỏ chứ không phải là màu trắng như mọi khi.

“Á!!!!!!!!!!!!!!”

Vì nhảy vào quá bất ngờ mà không có chuẩn bị gì, cho nên Kim Hậu không thể kiềm chế được bật người hét lên một tiếng đau đớn.


“Không được đứng lên, tiếp tục ngồi xuống, không là sẽ phí hết dược lực của nước thuốc.” Giọng điệu của Bạch lão tự dưng chuyển thành cực kỳ nghiêm khắc, lão khẽ phất tay lên một cái, Kim Hậu lập tức cảm nhận như có một bàn tay vô hình nào đó mạnh mẽ ấn cả người xuống không cho thoát ra ngoài.

“Sư…phụ…” - Kim Hậu cố gắng nhẫn nhịn sự đau đớn, vừa gian nan nói – “ …đây là thứ nước thuốc… quái quỷ gì thế này…?” Kim Hậu khó nhọc mở miệng hỏi.

“Không phải là thuốc quái quỷ đâu, đây là ngũ phẩm dược tề luyện thể “Tinh Huyết Viêm Long” do chính tay ta tự điều chế ra. “Tinh Huyết Viêm Long” là nước thuốc hỗn hợp từ máu rồng lửa và một trăm loại nhiệt tính linh dược cao cấp mà thành, tác dụng nó là tăng cường khả năng tu luyện của người tu luyện có hỏa thể chất thuộc tính cực kỳ hữu hiệu. Nhưng điểm trừ của loại nước thuốc này ngươi cũng thấy rồi đấy, đó chính là gây cho người sử dụng cảm giác đau đớn cực kỳ khủng bố.” Bạch lão chắp tay ra sau lưng rồi giải đáp cho hắn.

“Ngũ…ngũ phẩm dược tề…” Kim Hậu có chút kinh hoàng lẩm bẩm.

Hắn toàn thân bây giờ đã vật vã mồ hôi, đôi mắt trông có vẻ lờ đờ mệt mởi. Suốt vài giờ ngồi dưới thác nước rồi lại ngồi vào chậu nước thuốc khủng bố này làm hắn bây giờ có thể xỉu đi bất cứ lúc nào.

Bất chợt Kim Hậu cảm thấy một dòng năng lượng nóng bỏng dần thẩm thấm qua lỗ chân lông trên toàn thân hắn, bắt đầu tự do chạy dọc vào trong cơ thể.

“Ư…ư…ư… đau quá…” Kim Hậu mặc dù đã cố gáng đè nén nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được liền bắt đầu rên rỉ trong đau đớn.

“Mau tập trung chuyển hóa dòng năng lượng này theo lộ tuyến của “Đấu pháp quyết” Quan trọng là phải kiên trì giữ tinh thần tỉnh táo không được ngất đi, nếu không chỗ nước thuốc này sẽ thành đồ bỏ đi hết.”

Bấy giờ, Kim Hậu mới bình tĩnh bắt đầu vận chuyển dòng khí nóng này theo đấu pháp quyết lộ tuyến thành loại năng lượng đặc thù. Cuối cùng theo đó xuôi vào vóng xoáy trong đan điền.

Lại hai giờ đồng hồ qua đi, lúc này bên trong chậu gỗ, mặt nước dần phai nhạt đi màu đỏ của nước thuốc “Tinh Huyết Viêm Long” ,biến về màu trong vốn có của mình.

Kim Hậu lúc này cũng đỉnh chỉ luyện hóa, nhẹ nhàng thở ra trọc khí nặng nề, hắn nhìn về phía Bạch lão cười khổ nói:

“Sư phụ, tại sao người không nói ngay từ đầu cho con biết là con phải ngâm mình bằng loại nước thuốc khác?”

“Thì vi sư đang định nói thì tên nhóc ngu ngốc ngươi lại lao thẳng vào, bây giờ còn ý kiến cái gì?” Bạch lão thản nhiên đáp lại.

“Nhắc mới nhớ, người nói trong thuốc có máu rồng? Không phải là người đi… giết họ lấy máu đấy chứ?” Kim Hậu lại nổi lên bản tính tò mò hỏi.

“Chậc, đúng là với Long tộc thì cả khối thân thể của họ chính là bảo vật. Nhưng Long tộc chính là một bộ tộc có truyền thừa hàng ngàn vạn năm, có người còn nói từ thời khai sinh ra đại lục thì họ đã xuất hiện rồi.”

Bạch lão ngắt quãng rồi lại tiếp lời:

“Sở dĩ ta kể chuyện này cũng bởi muốn nói là với bộ tộc cổ đại có bối cảnh cực kỳ thâm sâu này, điều tốt nhất là không nên đắc tội với họ. Nếu Long tộc biết được tộc nhân của họ bị giết hại thì cho dù ngươi có chạy lên trời, họ cũng sẽ bằng vào phương pháp đặc thù để tìm được ngươi về để bắt trả giá. Còn chuyện ta có máu rồng thì ngươi đừng quên vi sư là một luyện dược sư đấy, đan dược, dược tề cho dù là long tộc họ cũng phải cần. Cho nên dù muốn hay không, nếu đã tới tìm ta cầu đan dược thì phải trao đổi thứ gì cho thật xứng đáng.”

“Oa…Sư phụ, người thật… Cool! ” Kim Hậu lúc này chỉ còn biết hâm mộ ngước lên nhìn Bạch lão đang“lấp lánh” ưỡn ngực tạo dáng oai. Hai thầy trò nhà này hiện đang diễn tuồng mèo khen mèo dài đuôi chả biết là để cho ai xem.

“Cool là gì?” Bạch lão chợt nghi hoặc nhìn Kim Hậu hỏi. Cái tên đệ tử này của lão lâu lâu mở mồm ra toàn là những từ mà hắn không bao giờ hiểu được.


“A…À, không có gì đâu ạ, con chỉ nói bừa thôi người đừng để ý quá.” Kim Hậu vội vàng xua tay đáp.

Sau buổi trải niệm từng bài tập kinh khủng của Bạch lão, Kim Hậu hiện giờ ít nhiều có chút kết luận về mục đích của cuộc tập huấn này.

Nghĩ gì là nói ngay, Kim Hậu bèn nói thẳng với Bạch lão:

“Sư phụ, ba loại luyện tập ngày hôm nay làm con cảm thấy… người dường như muốn con… cố gắng… không đúng, là phá vỡ cực hạn của mình sao?”

Bạch lão vừa nghe Kim Hậu nói vậy liền ngẩn người kinh ngạc nhìn hắn. Lão còn tưởng Kim Hậu từ từ mới ngộ ra được, chỉ là không ngờ lại nhanh chóng như thế này.

Gật đầu nghiêm mặt nhìn Kim Hậu, lão nói:

“Đúng! Ta còn tưởng đầu óc ngươi bã đậu nên không nhận ra được chứ? Muốn nhanh chóng đột phá thì phá vỡ cực hạn của bản thân cũng chính là một loại tu luyện rất hiệu quả, chỉ có điều cái giá phải trả sẽ là phải chịu đựng rất nhiều đau khổ trong quá trình đó. Vi sư cũng chính là dùng loại tu luyện này làm nền móng phát triển cho nên ta đã hưởng thụ thế nào thì ta cho ngươi hưởng thụ lại thế nấy.” Bạch lão mặc dù rất kinh ngạc, nhưng cũng không vì thế mà mở lời khen Kim Hậu gì cả.

“Nói như vậy là người cũng đã trải qua hết những loại luyện tập này?” Kim Hậu thần sắc có chút ngạc nhiên hỏi.

“Tất nhiên rồi, ngươi nghĩ pháp sư thì không thể luyện thể sao? Ngươi thấy bài tập của ta ngoài chịu đựng thể xác thì chính là tôi luyện cả tinh thần lực. Tinh thần lực là một thứ rất khó để tăng trưởng, cho nên để có thể làm cho tinh thần lực cường hãn hơn thì cách tốt nhất với ta mà nói, chính là phá vỡ cực hạn của bản thân. Vẫn là đạo lý một công đôi việc, vừa có thể luyện nhục thể, lại vừa được mài dũa tinh thần.”

Bấy giờ Kim Hậu mới thật sự hiểu được toàn bộ ý nghĩa thật sự của khóa huấn luyện này.

Quá thâm ảo! Cho dù là từng chi tiết nhỏ nhất cũng đều có được hiệu quả một ăn hai.

Đây cũng chính là nhận xét tốt nhất hắn có thể đưa ra lúc này.

Mọi giải đáp đã được thắc mắc, Kim Hậu bấy giờ mới nhẹ nhàng thở phào một cái định bước ra khỏi chậu, nhưng toàn thân hắn vẫn bị bàn tay vô hình của Bạch lão ấn xuống.

“Ơ? Sư phụ, sao con lại không được đi ra?”

Bạch lão chậm rãi móc từ trong ống tay áo ra một cái bình ngọc màu đỏ, lão lần này mỉm cười với Kim Hậu nói:

“Đừng quên một giờ mà ngươi cố tình bỏ lỡ. Ngươi cứ nghĩ là giấu được ta sao? Trứng mà đòi khôn hơn vịt à? Và bây giờ là phần thưởng cho cái tội lười biếng của ngươi đây.”

Mặc dù Bạch lão đang cười rất ôn hòa với Kim Hậu, nhưng trong mắt hắn nụ cười này lại hóa thành một nụ cười dữ tợn vô cùng khủng bố.

“Hức…hức”

“Này này, ngươi đang khóc đấy à?”……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui