Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Một ngày mới lại vừa bắt đầu, khi mà mặt trời vừa mới mọc lên từ sau dãy núi. Đoàn người Kim Hậu đã rục rịch người thì bắt đầu hạ xuống lều trại, người thì buộc xác hai con gấu chiến lợi phẩm cho cuộc săn này chuẩn bị khởi hành về trấn.

Đêm qua sau khi đưa Ngọc Dung về lều, Kim Hậu cũng liền ngồi tu luyện cho tới tận sáng, dù sao thì người tu luyện cũng không cần ngủ, hay phải diễn đạt đúng hơn là khi tu luyện thì cơ thể bước vào trạng thái rất huyền ảo, theo một cách nói nào đó thì cũng giống như là ở trong trạng thái nghỉ ngơi.

Trải qua một trận chiến có thể nói là sinh tử này làm Kim Hậu ngộ ra rất nhiều thứ, không những vậy hắn đã phần nào nắm được thực lực của mình có thể so tới đâu.

Với tu vi tam tinh giả nguyên cảnh hiện giờ thì Kim Hậu đã có thể dằng co với lục tinh nhất giai ma thú trong khoảng vài chiêu, có nghĩa là theo lý thuyết thì hắn cũng có thể có sức để đánh một trận với người có tu vi thất tinh giả nguyên cảnh.

Kim Hậu từ từ đỉnh chỉ hấp thụ thiên địa linh khí, đồng thơi vòng xoáy năng lượng kỳ dị trong người hắn cũng dần giảm xuống tốc độ xoay chuyển, cuối cùng thì hắn nhẹ nhàng thở ra mọt ngụm trọc khí.

Đôi mắt xanh biếc như vòm trời xanh của Kim Hậu chậm rãi được mở ra, nếu như thoáng nhìn qua thì cảm giác như vừa mới có một ánh sáng kỳ dị lóe lên trong đôi mắt này.

“Phù! Biết bao giờ mới đến… tứ tinh…” Kim Hậu thì thào nói.

Bạch lão bình thường vốn cũng rất ít khi nói chuyện, nhưng khi vừa nghe thấy Kim Hậu than vãn liền nhịn không được mà mắng cho hắn một trận:

“Cái tên đệ tử tham lam này, ngươi mới hôm kia đột phá tới tam tinh giả nguyên cảnh, vân chưa qua ba ngày mà đã than vãn đòi lên tứ tinh là sao? Tham gì mà ghê vậy? Sao không ước một ngày lên Thần nguyên cảnh luôn đi?”

Nghe Bạch lão giáo huấn thì Kim Hậu cũng chỉ ngượng ngùng cười xấu hổ, xác thật thì kể từ đêm hôm qua biết đến trên đời này còn có tồn tại loại Thông Thiên Linh thể kia làm hắn vẫn có chút khó có thể chấp nhận được. Điều này làm thôi thúc hắn muốn thăng tiến hơn nữa để không bị cô nàng Ngọc Dung kia bắt nạt. Nhưng dù sao thì đó chỉ là ý nghĩ nhất thời trong lòng muốn ganh đua mà thôi.

“Sư phụ, chúng ta đi vào sâu trong ma thú rừng rập luôn chứ?” Kim Hậu bèn nhanh chóng xoay sang chủ đề khác.

“Ừm, nếu ngươi thích thì có thể đi được rồi.” Bạch lão vừa dứt liền im lặng không nói thêm gì nữa.


Vừa vươn vai, vừa duỗi cái lưng đã hơi mỏi, Kim Hậu che miệng ngáp dài bước ra khỏi căn lều. Nhìn mọi người đã dậy sớm từ lâu tất bật chuẩn bị đồ đạc thì hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng dù sao không ai khiến hắn làm gì thì cứ việc nhởn nhơ thôi.

Ông bác ria mép từ xa thấy Kim Hậu đã ra ngoài, liền nhanh chóng đi về phía hắn, sau đó tươi cười vỗ vai hắn nói:

“Kim Hậu anh bạn trẻ, cậu có dự định hoặc bận bịu gì không? Hay là về nhà ta làm bữa cơm thân mật, coi như ta cảm ơn riêng cậu đã giúp cái lão già như ta sống sót.”

“Bác Lục ơi, bác không cần phải cầu kỳ với tôi như vậy đâu…”

“Thôi nào anh bạn trẻ, đừng xưng hô xa lạ với ta như vậy, bác cháu ta có gì về làm mỗi người một chén lên tiên luôn.” Ông bác ria mép này dường như có sở thích vỗ vai người khác, cho nên lúc này Kim Hậu bị ông ta vỗ đến lệch người, nhưng hắn vẫn phải mỉm cười giữ lễ.

“Cháu còn chưa đủ tuổi uống rượu mà bác.” Kim Hậu gian nan nặn ra nụ cười nói.

“Ai chà, sao lại kém tắm thế? Ta lúc mười hai tuổi đã một ngày năm vại lớn rồi, được rồi cứ về đây ta sẽ dạy cho cậu “nhập môn” .” Ông bác ria mép cười lớn nói.

Sau một hồi từ chối khéo không thành công, Kim Hậu cuối cùng cũng đành phải chào thua ông bác này, dù sao hắn nghĩ nhận lời ăn một bữa cơm rồi hôm sau đi ngay cũng không sao.

Cả đoàn cũng đã sắp xếp xong xuôi hành lý, Kim Hậu đảo mắt liếc nhìn xung quanh, cuối cùng là dừng lại trên người của Ngọc Dung.

Lần này nàng không còn mặc chiếc áo rộng thùng thình như trước nữa, mà thay vào đó là một bộ áo liền quần màu đen hơi bó cả người, lộ ra bộ ngực đầy đặn và vòng eo uyển chuyển, mảnh mai của nàng. Đó là còn chưa kể trên bộ áo liền quần này có trang trí nhiều họa tiết hoa văn rất điệu đà, làm tăng lên vẻ đẹp cho chủ nhân của nó.

Nàng đội trên đầu một chiếc mũ vải rộng cũng màu đen được thiết kế trông khá giống như là một cái đầu của một loài chim ma thú nào đó khá quen mắt mà Kim Hậu nhất thời không nhớ được ra. Bởi vì ở trên chiếc mũ này có ba đỉnh chóp nhọn dài ra, trong đó hai đỉnh vểnh cong ra đằng sau giống như hai đôi tai vậy. Một đỉnh ở giữa thì quặm xuống trước trán, trông rất giống như cái mỏ của con đại bàng.

Hai bờ vai nhỏ nhắn của nàng có gắn thêm hai tấm lót vai bằng vải, chúng được gắn liền với một chiếc áo choàng ngắn tới quá ngang hông, ở hai bên góc dưới vạt áo choàng có đính kèo thêm hai miếng vải đen trông hình như ba chiếc lá trông cũng rất vui mắt.


Dưới đôi chân thon thả của là một đôi dày boot ống cao tới quá bắp chân, tất cả những gì nàng đang mặc trên người không những rất đẹp mà còn tạo cho người ta một cảm giác yêu mị cực kỳ khó tả.

Dẫu vậy, nàng vẫn mang ở trên mặt chiếc mặt nạ kỳ lạ kia, tay trái của nàng thì đeo găng kín kẽ không lộ ra một sơ hở nào, chả bù cho tay phía bên phải đeo một cái găng tay cắt ngón dài tới khủy tay, còn ở trên là bắp tay để trần.

Cách ăn mặt cực mốt này làm Kim Hậu cũng phải trợn mắt kinh diễm một hồi, từ lúc vào trấn đến giờ hắn cũng thấy rất nhiều người có kiểu ăn mặc khác nhau, nhưng để ăn mặc thời trang như cô nàng Ngọc Dung này thì thì hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Tất cả mọi người vừa nhìn thấy Ngọc Dung trong trang phục này thì ai nấy cũng là đều mắt sáng lên, dù sao thì vẻ đẹp này điệu đà như thế này cũng phải làm bất cứ ai trầm trồ đánh giá khen ngợi.

Ông bác ria mép bước tới chỗ Ngọc Dung, liền dùng một ngữ khí cũng rất vui vẻ xen lẫn chút bất ngờ hỏi nàng:

“Ôi trời ơi! Ngọc Dung cháu tôi, cuối cùng thì cũng đã quyết định mặc bộ áo mà dì Bình của cháu mua ở trên kinh thành về rồi hả?”

“Bộ áo bào của cháu bị bẩn hết rồi bác Lục ạ, hơn nữa lúc chắc lúc đi dì Bình nhét vào hành lý của cháu toàn bộ quần áo này nên cháu cũng hết cách đành phải mặc thôi.” Ngọc Dung phụng phịu đáp.

Ông bác ria mép nghe tới đây liền càng cười lớn hơn, sau đó thoáng trọc ghẹo nàng:

“Ha Ha Ha! Chứ không phải là cô cháu của tôi đã đến tuổi dậy thì, liền cũng muốn ăn mặc đẹp để đi câu trai rồi phải không?”

“Bác Lục, bác mà còn trêu cháu nữa thì cháu sẽ mách dì Bích chuyện bác tối nào cũng hay ngồi rình trộm cô Trinh bên hàng xóm…”

Nàng còn chưa kịp nói hết liền đã bị Ông bác ria mép tiếng “suỵt suỵt” át đi, ông ta thì thầm:


“Được rồi! Cho tôi xin ~bà cụ non lắm chuyện, cháu mà nói với dì Bích là ta sẽ bị đói cơm cả ngày lẫn “đêm” vài tháng thật thì ta biết làm sao bậy giờ? Coi như ta không nói gì cả, ta xin lỗi được chưa?” Ông bác ria mép lúc này mặt mày xám xịt, cực kỳ bất đắc dĩ trước cô cháu cực phẩm này.

Kim Hậu vẫn còn đang ngẩn người vì vẻ đẹp của Ngọc Dung thì tiếng nói của Bạch lão tự dưng vang vọng trong đầu hắn:

“Này đồ đệ ngốc kia, sao định lực của ngươi kém thế? Sau này nếu gặp phải người đẹp hơn nữa thì chả lẽ ngươi lại chảy thêm nước dãi sao? Thật đúng là không có tiền đồ!”

Kim Hậu bị tiếng nhắc nhở của Bạch lão thì ngay lập tức hồi phục lại tinh thần, đồng thời hắn cũng thản nhiên đáp lại:

“Sư phụ, con phản ứng như vậy cũng là bình thường mà thôi. Bởi vì con là con trai, thấy người đẹp thì muốn ngắm cũng đâu có phải là chuyện lạ? Lạ ở đây chỉ có sư phụ người mà thôi, chả lã người thích ngắm đàn ông hơn là ngắm mỹ nữ sao? Vậy thì cứ nói ra để con sẽ thành toàn cho, thầy trò với nhau mà sao sư phụ cứ phải dấu diếm chuyện này làm chi?”

Một phút im lặng…

“Được lắm tên nhóc con lẻo mép, lại còn có gan trêu lại vi sư? Được! Vậy thì hãy đợi đấy!” Bạch lão cực kỳ tức giận vì bị Kim Hậu “phản đòn” lại một cách đau “mông” liền ngay lập tức im lặng không nói thêm gì nữa.

Đây cũng là một cách để Kim Hậu không phải nghe Bạch lão lải nhải điếc tai, nhưng hắn cũng không biết hậu quả từ việc trêu Bạch lão ngày hôm nay có lẽ sẽ làm hắn phải hối hận ngay về sau.

Ngay lúc này, hai ánh mắt của Ngọc Dung và Kim Hậu đồng thời chạm nhau, cả hai người đều không nói không làm gì cả, với Kim Hậu thì nếu Ngọc Dung không mở lời nhắc tới chuyện đêm qua thì hắn cũng sẽ coi như không có chuyện gì, còn với Ngọc Dung thì nếu Kim Hậu không để lộ ra chuyện đêm qua thì đó cũng là việc tốt cho nàng. Nhưng dù sao thì để một người xa lạ biết được bí mật của mình thì đúng là cảm giác không thoải mái thật.

Nhìn thấy hai giữa người trẻ tuổi này không khí trở nên căng thẳng như vậy cũng làm ông bác ria mép xoăn cảm thấy rất kỳ lạ, ông ta bèn bước tới tay phải quàng lên cổ Kim Hậu, tay trái thì quàng sang vai Ngọc Dung, kéo hai người vừa đi vừa nói:

“Hôm nay cả cái Dung cũng phải về nhà bác ăn cơm, mặc dù cháu ở bên cạnh gia đình nhà chúng ta nhưng kéo cháu sang ăn cơm vẫn là rất khó khăn đấy nha, ngoài ra bác còn mới thêm Kim Hậu làm khách nữa đây. Hai đứa không có quyền từ chối, chỉ được ngoan ngoãn nghe theo lời ta sắp xếp, thế thôi chấm hết!”

Cả hai người Ngọc Dung và Kim Hậu lúc này đều bị ngộp thở từ mùi hôi nách của ông bác ria mép xoăn thì làm sao có thể nói gì được? Đành phải mặt nhăn mày nhó để cho ông ta kéo đi, không đúng, là xách đi hướng về phía Lâm Sơn trấn.

___________________

Đoàn người khởi hành đi từ sáng sớm, khoảng tới đầu giờ chiều thì cũng đã bước lên con đường dẫn về phía trấn.


Lượt về lần này đoàn người Kim Hậu thu hoạch thêm được một vài ma thú lẻ tẻ đủ làm một bữa liên hoan linh đình, ai nấy mặt mày cũng là đều rạng ngời, chỉ trừ hai đồng chí Ngọc Dung và Kim Hậu còn đang bị sốc nặng vì lỗ mũi của họ bị nách của ông bác ria mép bạo ngược trắng trợn.

Tưởng như thuận mọi chuyện sẽ thuận lợi nếu như không có một đoàn người hung thần ác sắc, tất cả đều chỉnh tề đứng khoanh tay, cả người họ tỏa ra một luồng sát khí cực kỳ rét lạnh, mà cầm đầu đoàn người này là một tên mắt chột nét mặt hung dữ đang nhìn chằm chằm về phía nhóm người Kim Hậu.

Ông Bác ria mép xoăn lúc này sắc mặt cũng trở nên rất nghiêm túc, mà mọi người trong đoàn tất cả đều nghi hoặc nhìn đoàn người trước mặt.

Ông bác ria mép bình tĩnh tiến lên ôm quyền với tên mắt chột nói:

“Không biết Lưu Tuần phó đoàn trưởng của Lang Hổ dong bình đoàn tại sao lại phải đứng chặn đường vào trấn với Khai Sơn dong binh đoàn chúng ta?”

“Hừ! Cái nhóm dong binh tép riu như tụi bây còn chưa xứng để bọn ta chặn đường, chúng ta ở đây chính là để tìm người, Mày!” – Vừa nói gã vừa chỉ thẳng vào Kim Hậu – “ Thằng oắt con kia, mau ngoan ngoãn lại đây nộp mạng cho ông mày, nếu không tao sẽ băm mày thành trăm mảnh.”

Kim Hậu nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, cuồi cùng bèn vỗ vai người thanh niên ngay bên cạnh nói:

“Chu Thông, họ tới là để tìm anh đó, chắc là anh đi hấp diêm vợ hắn nên bây giờ hắn tìm người dẫn đến tận cửa đòi mạng rồi kìa.” Một câu này chính là Kim Hậu muốn chửi khéo tên mắt chột kia.

Chu Thông nghe Kim Hậu nói bậy, liền cứ tưởng thật nên mặt mày tái mét, từ từ quỳ xuống, ngữ khí run rẩy nói:

“Nhưng mà tôi chỉ làm chuyện đó với lợn đã bị giết thịt hoặc là đã chế biến thôi chứ có bao giờ làm với lợn sống đâu?”

Xung quanh đoàn người Kim Hậu đồng loạt trợn mắt nhìn về phía Chu Thông, ai nấy cũng đều càng ngày càng kinh hãi sở thích biến thái bệnh hoạn của người này.

Kim Hậu đứng ngay bên cũng không tự chủ được mà hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ hắn lại vừa ngẫu nhiên moi ra thêm một bí mật động trời mà tốt nhất không nên biết thì hơn.

Lưu Tuần thấy Kim Hậu làm trò thì tưởng là hắn không để gã vào mắt. Gã liền sai hai tên thuộc hạ:

“Lên bắt thằng nhãi con đội cái mũ màu xanh lá cây kia cho tao, mẹ nó chứ! Về đây tao sẽ cho mày thật sự sống không bằng chết cho mà xem!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui