Viễn cổ chú ngữ, một loại ngôn ngữ cổ xưa cực kỳ thần bí mà xuyên suốt thời kỳ hàng vạn năm qua ở đại lục Vô Biên chúng vẫn luôn tồn tại. Có người nói đây là ngôn ngữ của đáng sáng thế, có người lại đồn rằng đây là ngôn ngữ từ thời kỳ viễn cổ vài vạn năm trước. Nhưng vẫn không ai có thể biết được chúng có xuất xứ từ đâu hay được ai sáng tạo ra.
Những người sử dụng ma lực nếu muốn thi triển ra ma kỹ của mình thì người đó bắt buộc phải niệm loại cổ ngữ này để phát động. Cũng không ai biết lý do tại sao lại như vậy nhưng từ xưa đến nay đây đã là chuyện luật bất thành văn.
Vì vậy, thân là một người tu luyện năng lượng ma lực thì việc học Viễn cổ chú ngữ là một điều bắt buộc. Có thể nói là việc phải học ngay từ lúc mới bước vào tu luyện, cho nên có thể thấy được tầm quan trọng của nó tới cỡ nào rồi.
Mà giờ này, Kim Hậu mới được Bạch lão giảng giải phổ biến qua một lượt. Cuối cùng thì hắn cũng có được một ít nhận thức về Viễn cổ chú ngữ.
“Sư phụ, thứ ngôn ngữ này quan trọng như vậy đáng lẽ người phải cho con học ngay từ đầu chứ? Tại sao bây giờ con lật lên vấn đề thì người mới giảng cho con?” Kim Hậu vẫn nhịn không được mà phàn nàn với Bạch lão.
“Bởi vì ngươi đâu có hỏi vi sư.”
Bạch lão vẫn giữ cái giọng điệu vô trách nhiệm của mình, như thể đây là lỗi của Kim Hậu chứ không phải của lão.
“Haìz!!!”
Kim Hậu đến nước này cũng đành phải thở dài bất đắc dĩ, tự dưng đi bái một nhân vật cực phẩm như thế này làm sư phụ thật đúng là mệt óc, có lẽ sau này nếu có dịp thì trả đũa lại cũng không muộn.
“Được rồi, đợi sau đó ta sẽ cho ngươi học, đừng có thở dài như ông cụ non như thế.” Bạch lão cười nói.
Nhớ tới loại ma kỹ cường đại mà cô nàng pháp sư thi triển ra trong trận chiến làm Kim Hậu nhất thời lại dâng lên sự hiếu kỳ vốn có của hắn.
“Sư phụ, tại sao cô gái pháp sư kia lại có thể thi triển ra loại ma kỹ mạnh mẽ như vậy? Điều này người không thấy lạ sao?”
Bạch lão thoáng im lặng trầm tư một lúc, sau đó liền đưa ra nhận xét:
“Thân thể của cô nhóc này có cái gì đó rất đặc biệt, nói chung vi sư vẫn cần phải quan sát thêm nữa thì mới có thể đưa ra kết luận được, còn ma kỹ mà cô nhóc thi triển ra tuy uy lực còn chưa tới được một phần, nhưng đẳng cấp ít nhất cũng là Địa giai hạ cấp đấy.”
“Híc, Mình mới đi ra ngoài thôi mà đã gặp một pháp sư sở hữu địa giai ma pháp kỹ, thế này cũng quá khoa trương đi, từ khi nào địa giai ma pháp kỹ trở thành cải trắng rồi vậy nè?” Kim Hậu thầm nghĩ trong lòng.
“Thôi thì cũng không phải chyện của mình thì quản làm gì cho mệt.” Hắn cũng đành phải buông xuống sự tò mò, dù sao ai cũng có bí mật riêng của mình, ngay cả hắn cũng vậy.
Kim Hậu đứng dậy khẽ khởi động đơn giản toàn thân, thân thể của hắn được các bài tập của nhị lão rèn luyện qua cho nên sức bền bỉ và lực hồi phục của hắn cũng rất nhanh chóng, hiện tại hắn đã có thể tự do thoải mái đi lại.
Chiếc áo cổ bẻ của hắn cũng đã rách rưới sau trận chiến cho nên Kim Hậu bèn lấy ra một chiếc áo khác trong nhẫn không gian ra rồi mặc vào, sau đó vén lều bước ra ngoài.
Trên trời hiện giờ song trăng cũng đã có thể thấy rõ, xung quanh mọi người trong đoàn đang quây quần lại trước một đống lửa, mà trên đống lửa là một con Huyết Dã Giác Trư đang được quay cả con vàng ươm, trông mới nhìn thôi đã muốn lao vào cắn nuốt rồi. Chỉ riêng Kim Hậu nhờ có lão Ezio mà cũng đã có miễn dịch với loại thịt nướng này nên hắn cũng không có cảm giác gì.
Cô nàng pháp sư tên là Ngọc Dung hiện đang ngồi bên cạnh ông bác ria mép xoăn, vây quanh nàng là vài thanh niên trong đoàn xúm lại hỏi han làm quen, dù sao cô nàng ở trong đoàn người hiện giờ cũng quá nổi bật nên mấy đồng chí thanh niên này nổi lên sắc tâm cũng là chuyện bình thường.
Vài chàng thanh niên vừa xoa xoa hai bàn tay vừa nói lời đường mật với nàng:
“Ngọc Dung tiểu thư, không biết đối tượng tiêu chuẩn của tiểu thư là như thế nào?”
“Ngọc Dung tiểu thư, hãy về đội của ta đi, đảm bảo ăn sung mặc sướng ta đều có thể lo được.”
“Hừ Chu Thông, mày cút đi mà phang lợn đê, đúng là không biết xấu hổ mà còn dám vác mặt vào đây?”
“A! Lý Sanh, mày được lắm, dám bêu riếu tao trước mặt Ngọc Dung tiểu thư? Tao liều mạng với mày.”
Hai anh chàng này liền xông vào nhau vật lộn.
“Được rồi mấy thằng chúng mày cũng đừng có ghẹo cháu của ta nữa, vì một vài lý do mà mấy năm qua nó không muốn lộ mặt, nhưng dù sao cái Dung vẫn là người mà chúng mày hay gọi là dị nhân đấy, đầu chúng mày nghĩ hết bằng nửa dưới rồi hay sao mà quên cách hành xử của nó bao năm qua hả?” Ông bác ria mép thấy Ngọc Dung có chút không tự nhiên liền nhanh chóng giải vây cho nàng.
Tất cả có vẻ dường như nhớ lại chuyện quá khứ, liền ai nấy đều im bặt không ý kiến thêm gì nữa, ngoan ngoãn về chỗ ngồi yên vị.
“Chà! Cô nàng này không biết ăn ở ra sao mà để người ta nhớ lại chuyện cũ đã sợ hết vía rồi nhỉ?” Kim Hậu vừa nghĩ, vừa bước tới bên đống lửa.
“Ồ! Xem ai tới này, là vị anh hùng trong ngày! Lại đây nào anh bạn trẻ, ngồi xuống đây.” Ông bác ria mép xoăn thấy Kim Hậu tiến đến liền niềm nở cười lớn, vẫn gọi hắn ngồi xuống bên cạnh.
“Có gì đâu bác Lục, tôi chỉ là ăn may mà thôi.” Kim Hậu cười ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh ông ta nói.
“Thôi nào…” Ông bác ria mép thoáng ngập ngừng vì vẫn quên chưa hỏi tên Kim Hậu.
“Bác cứ gọi tôi là Kim Hậu.” Kim Hậu biết ý liền nhanh chóng đỡ lời.
“Được rồi Kim Hậu, đừng khách sáo nữa, nhờ có cậu mà đoàn chúng ta không ai bị thiệt mạng, người nặng nhất cũng chỉ bị thương nằm liệt giường, có gì vài tháng là lại như mới ngay. Này Hậu, hôm nay coi như Khai Sơn dong binh đoàn nợ cậu một mối ân tình, về sau nếu cậu có việc gì nếu nằm trong khả năng của ta thì ta quyết sẽ không từ chối.” Ông bác ria mép mỉm cười vỗ vai Kim Hậu nói.
“Bác Lục, bác đừng nói như vậy, cái này tôi nhận không nổi đâu.” Kim Hậu tất nhiên vẫn phải giữ lễ nghĩa đáp lại.
Nhưng ngay lập tức một giọng nói lạnh lùng chen ngang giữa cuộc đối thoại của hai người:
“Bác Lục, bác cần gì phải khách sáo với tên nhà quê này chứ? Hứ!”
“Thôi nào Dung, cháu đừng có như vậy chứ, dù sao cậu ta cũng là ân nhân cứu mạng của cháu mà.”
“Ân cứu mạng của hắn cháu cũng đã trả xong rồi, bác cũng không cần phải lo.” Vừa nói trên mặt nàng lại có chút ửng hồng.
“Ha! Ha! Ha! Thôi nào cái con nhỏ bướng bỉnh này, hai đứa chỉ là ôm nhau một lúc chứ có làm sao đâu, nhỡ sau này lại thành đôi thì còn có kỷ niệm để mà nhớ không lãng mạng sao?” Ông bác ria mép này đúng là ăn ngay nói thẳng, ngay lập tức nói toẹt ra chuyện xấu hổ giữa hai người
“Khụ! Khụ! Bác Lục tôi…”
“Có quỷ mới kết đôi với tên dâm tặc này!” Kim Hậu còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Ngọc Dung cắt lời.
“Tôi nói này Ngọc Dung cô nương, tôi dù sao cũng là đã cứu cô thì ít ra cũng phải nên giữ ý tứ một chút chứ?” Kim Hậu nhíu mày có chút không vui nói.
Cô nàng cũng chả thèm nghe hắn lải nhải, chỉ lẳng lặng ngửa tay về phía trước, cụt lủn nói:
“Trả nợ cho ta.”
“Nợ gì? Tôi có nợ cô sao?” Kim Hậu ngơ ngác hỏi.
“Hừ! Ân cứu mạng thì mi đã sờ mó ta coi như chúng ta huề, còn hiện mi nợ ta tiền bông băng, thuốc thang, phí chữa thương, tổng cộng là một ngàn kim tệ.”
Ta Ngất!
Hóa ra là cô nàng Ngọc Dung này là nguời đã băng bó, chăm sóc cho hắn. Nhưng mà bây giờ lại quay ra làm tiền thế này cũng là quá oái oăm đi?
“Cô có đùa không vậy? Cô chữa thương cho tôi bằng siêu cấp linh dược hay đan dược gì mà tận một ngàn kim?” Kim Hậu lần này cũng không thể giữ được sự bình tĩnh nữa liền bật dậy thốt lên.
“Hừ! Hừ!, thuốc đã ngấm vào cơ thể người rồi bây giờ có moi ra cũng đã muộn, nhưng nể tình mi là ân nhân cứu mạng của ta, ta tính rẻ cho mi 999 kim tệ thôi, lãi suất mười kim tính theo ngày.”
Hôn Mê!
“Đây là thuần thúy ăn cướp, trấn lột, lưu manh, ngang ngược” Kim Hậu buồn bực nghĩ.
“Thôi Dung ơi, đừng có làm khó anh bạn trẻ này nữa, dù sao cậu ta cũng là cứu cả đoàn chúng ta chứ không riêng gì cháu, cho nên thôi, nể mặt bác bỏ qua cho cậu ta đi.” Ông bác ria mép thấy tình hình không ổn, liền nhanh chóng giải vây cho Kim Hậu.
“Nể mặt bác Lục cháu tính năm kim lãi suất một ngày, chấm hết không mặc cả nữa.” Nói xong nàng đứng dậy quay người đi thẳng về hướng lều của mình.
Ông bác ria mép xoăn chỉ đành cười khổ, cô nàng này căn bản là chả thèm nể mặt ai cả. Ông ta bèn quay sang vỗ vỗ vai Kim Hậu an ủi:
“Anh bạn trẻ, đừng có nghĩ xấu về con bé, nó nhìn vậy chứ thực ra là một cô gái tốt, Ai~ cũng tại con gái ta quanh năm bệnh tật mà Ngọc Dung lúc nào cũng phải ra sức kiếm tiền phụ giúp ta, thật là xấu hổ khi lại để một cô bé đi giúp việc nhà mình.”
“Con gái bác bị bệnh gì mà phải cần tiền vậy ạ?” Kim Hậu ngồi lại xuống, quan tâm hỏi thăm.
Khẽ thở dài một tiếng, ông bác cũng không có dấu Kim Hậu liền tâm sự kể về chuyện nhà mình:
“Con gái ta năm nay mười tuổi, nhưng mà từ khi lên tám bỗng nhiên nó mắc phải một loại quái bệnh, bệnh này làm con bé nhà bác mạch máu hay bị tắc gây ra đau nhức toàn thân, có lần nặng nhất còn là bị nôn ra máu nữa cơ. Nhà ta mời bao nhiêu thầy thuốc, thậm chí cả linh mục về cũng không thể chữa khỏi, lúc khám xong ai cũng bảo bác chỉ có mời luyện dược sư luyện chế ra một loại nhị phẩm đan dược tên là “Thông Huyết Liên Mạch đan” mới có thể chữa khỏi quái bệnh. Cậu biết đấy, đan dược bình thường vốn đã rất chân quý, mà giờ để chữa bệnh cần nhị phẩm đan dược thì dù cho ta có bán cả gia sản đi cũng chả mua nổi được một góc nhỏ của viên đan đó ~haìz…”
Ông bác ria mép ngồi thở dài liên tục không thôi, có vẻ vì vấn đề bệnh tật của cô con gái mà làm ông bác đến đi săn cũng phải mạo hiểm để kiếm thêm tiền.
Kim Hậu ngồi nghe cũng chỉ biết thông cảm cho ông bác ria mép, dù sao thì hắn cũng chỉ là luyện dược sư tập sự, đến nhất phẩm còn chưa tới thì muốn giúp cũng chả giúp gì được.
“Thì là vậy, con gái ta tuy không thể chữa dứt bệnh nhưng có thể dùng một số linh dược khá đắt tiền để làm cơn đau được giảm bớt từ quái bệnh này, mà cái Dung và con gái ta thì hai đứa coi nhau như chị em ruột từ nhỏ. Cho nên bệnh tật của con bé nhà ta cũng làm cái Dung phải lo lắng chạy vạy không thôi.” Ông bác ria mép buồn bã kể lại.
“Ngọc Dung là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ được vợ ta cưu mang giúp đỡ trong một lần đi xa về, con bé lúc trước rất trầm tính, nhưng sau đó lăn lộn tại Lâm Sơn trấn này lâu dần trở thành như vậy. Thế nên phiền cậu hãy thông cảm nhé.” Ông bác ria mép khẽ mỉm cười với Kim Hậu nói.
Kim Hậu cũng không đáp lại, hắn chỉ mỉm cười gật nhẹ, sau đó chắp tay nhìn vào đống lửa đang cháy hừng hực đăm chiêu suy nghĩ…
Hiện giờ song trăng đã lên tới đỉnh đầu, màn đêm đã buông xuống tối mịt, xung quanh khu lều trại chỉ còn vài ba người canh gác đang ngồi trước một đống lửa nhỏ tán gẫu.
Kim Hậu trước đó đã về căn lều của mình nghỉ ngơi, hắn cũng không có đi ngủ mà lại ngồi khoanh chân điều thức lại một lượt.
Thực ra thì hắn cũng có thể dùng viên hồi lực đan của lão Ezio cho trước đó, nhưng trong bình cũng chỉ còn lại có bốn viên mà hắn hiện giờ vẫn chưa thể tự mình luyện chế ra được loại đan dược này. Cho nên Kim Hậu đành phải tự mình điều thức để tiết kiệm đan dược phòng khi có việc khẩn cấp.
“Phù!”
Thở ra một ngụm trọc khí, qua vài giờ đồng hồ ngồi điều thức thì năng lượng trong người hắn cũng đã hoàn toàn hồi phục trở lại trạng thái đỉnh cao.
“Có lẽ nên đi ra ngoài hít thở khí trời một chút rồi lại tu luyện.”
Ôm tâm tình ra ngoài ngắm cảnh, Kim Hậu liền bước ra khỏi lều đi vòng quanh chỗ cắm trại một lượt cho thư thả.
Chỉ là lúc hắn đang định quay về lều của mình thì bỗng thấy có một bóng đen lén lút bước ra từ một căn lều cách đó không xa, sau đó thẳng tiến vào trong rừng mất hút không thấy bóng dáng.
“Kia chẳng phải là Ngọc Dung sao? Cô nàng này đêm khuya thanh vắng tại sao lại lén lút đi ra ngoài làm gì?” Tất nhiên lòng hiếu kỳ mãnh liệt của Kim Hậu lại trỗi dậy, suy nghĩ một hồi, hắn liền quyết định đi theo để xem cô nàng muốn làm gì.
Sau một lúc lần theo dấu vết, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một dòng suối nhỏ, hai bên dòng suối không có cây cối cho nên ánh trăng soi sáng chỗ này tới nỗi có thể thấy rõ như ban ngày.
Hiện giờ người ngồi bên dòng suối chính là Ngọc Dung, chỉ có điều cô nàng đang mở một cái túi đựng nước ra, sau đó ngửa cổ tu ừng ực, vừa uống cô nàng vừa nhíu mày nhăn mặt giống như việc uống nước là một cực hình với nàng vậy.
“Uống nước mà có cần phải làm hành động khả nghi vậy không?” Kim Hậu núp ở trong lùm cây khó hiểu nghĩ.
Nhưng sau khi uống xong, cô nàng liền khẽ cúi mình đến bên suối lau miệng, mà từ trên khóe miệng nhỏ nhắn của nàng có thể thấy rõ một thứ chất lỏng màu đỏ tươi còn vương lại.
“Kia chẳng phải là… máu sao? Cô nàng này hóa ra chạy ra đây để… uống máu?”
Kim Hậu trợn tròn mắt há hốc miệng kinh ngạc, sự việc hắn vừa mới chứng kiến thật đúng là để làm cho người ta không sốc không được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...