Bốn người nhanh chóng đến một quán mì, vừa vào cửa thì gặp chủ quán, thấy Hạ Thanh Trì và Hạ Niệm, chủ quán nhiệt tình chào hỏi họ.
“Chào chú chủ quán ạ.
Hôm nay không chỉ có cháu và mẹ cháu đến đâu, còn có cả chú đẹp trai và anh Cố Thần nữa đó.” Hạ Niệm trời sinh hoạt bát, thấy ai cũng vậy.
Chủ quán mỉm cười gật đầu, sau đó đi chuẩn bị mì.
“Xem ra cô Janey thường xuyên đến quán mì này.” Cố Đình Xuyên nói.
“Ừm, Bảo Bối thích ăn mì ở quán này.” Hạ Thanh Trì không muốn nói với Cố Đình Xuyên nhiều thêm một câu nào.
“Đúng thế, chú đẹp trai, mì ở đây ngon lắm đó, chú nhất định sẽ thích cho xem.” Hạ Niệm giống như một bé quản gia, tất bật chuẩn bị bát đũa cho mọi người.
Cố Đình Xuyên đón bát đũa từ tay Hạ Niệm: “Vậy thì chú phải thử kỹ mới được.”
Chẳng bao lâu sau, bốn bát mì được bưng lên, bát mì bốc hơi nghi ngút quả thật rất mê người, Hạ Niệm không nhịn được đầu tiên, lập tức ăn mì.
Hạ Thanh Trì lại chẳng có lòng dạ mà ăn mì, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt Cố Đình Xuyên qua làn hơi mờ mịt.
Một gia đình ngồi cùng một chiếc bàn ăn món mì mỹ vị, đây là khung cảnh mà năm năm trước cô tha thiết ước ao.
Tuy nhiên, Hạ Thanh Trì nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra vào năm năm trước, nỗi hận trong mắt lập tức tăng thêm mấy phần.
Tất cả những bất hạnh mà cô và Bảo Bối đã phải gánh chịu, đều là nhờ Cố Đình Xuyên ban tặng!
Cô sẽ không quên mục đích mình trở về, cũng tuyệt đối không để Hạ Bảo Bối tiếp xúc với Cố Đình Xuyên thêm nữa!
“Chú đẹp trai, có phải mì ở đây ngon lắm không ạ?” Hạ Niệm đắc ý hỏi.
Cố Đình Xuyên gật đầu: “Ừm, đúng là rất ngon.”
“Thế ạ? Chú đẹp trai, nếu chú cảm thấy ngon thì lần sau chúng ta lại cùng nhau đến ăn tiếp nhé!” Hạ Niệm vui vẻ nói.
“Bảo Bối, mẹ đã nói với con là khi ăn không được nói chuyện chưa? Mau ăn đi, ăn xong chúng ta về nhà.” Hạ Thanh Trì nói với giọng không vui.
“Ồ, con biết rồi mẹ.” Hạ Niệm liếc nhìn Hạ Thanh Trì, lẩm bẩm.
Cứ trông thấy Hạ Niệm và Cố Đình Xuyên nói chuyện với nhau là trong lòng Hạ Thanh Trì lại xuất hiện cơn phẫn nộ không tên, không nhịn được nổi giận với Hạ Niệm.
Nhìn dáng vẻ của Bảo Bối, Hạ Thanh Trì cũng có phần hối hận.
Cố Đình Xuyên ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Trì một cái, đáy mắt xẹt qua chút kỳ lạ, tối nay cô thực sự hơi lạ, nhưng Cố Đình Xuyên không nói gì, cũng cúi đầu ăn mì.
Một bát mì lớn nóng hổi chui vào bụng, ngay cả gương mặt của Cố Đình Xuyên cũng có vẻ thỏa mãn.
Cố Đình Xuyên không nhịn được hoài nghi, so với sơn hào hải vị mà anh đã từng ăn, hương vị của bát mì này thực sự không thể sánh bằng, nhưng nó lại khiến anh ăn vô cùng thỏa mãn.
“Được rồi, đã muộn rồi, chúng ta mau về nhà thôi.” Dứt lời, Hạ Thanh Trì định dắt Bảo Bối rời đi.
“Khuya quá rồi, để tôi đưa hai người về.” Tối nay Cố Đình Xuyên cũng rất kỳ lạ.
“Không cần đâu, tổng giám đốc Cố, nơi này rất gần chỗ tôi ở.” Hạ Thanh Trì từ chối theo thói quen.
Dứt lời, không cho Cố Đình Xuyên thời gian phản ứng, Hạ Thanh Trì bèn dắt Hạ Bảo Bối vội vàng rời đi.
“Mẹ ơi, tối nay mẹ không vui phải không ạ?” Vừa mới vào nhà, Hạ Niệm đã bước đến bên cạnh Hạ Thanh Trì, cẩn thận hỏi.
“Bảo Bối, tại mẹ không tốt, tối nay mẹ không nên nổi giận với con.” Hạ Thanh Trì áy náy nói.
Hạ Niệm xoa tay Hạ Thanh Trì: “Không sao, Bảo Bối biết gần đây mẹ gặp áp lực công việc lớn mà.
Mẹ ơi, mẹ thấy không vui thì cứ trút ra hết với con đi, đừng để mình ngột ngạt quá.”
Hạ Thanh Trì xót hết cả mũi, càng cảm thấy có lỗi với Hạ Bảo Bối: “Bảo Bối ngoan quá, mẹ không mệt, mẹ có Bảo Bối, không sợ gì hết.”
Hạ Niệm giống như người lớn tí hon, an ủi Hạ Thanh Trì: “Nhưng mà mẹ à, con cảm thấy mẹ không thân thiện với chú đẹp trai lắm.”
Đối mặt với câu hỏi bình tĩnh của con gái, Hạ Thanh Trì chỉ đành gật đầu: “Ừ, mẹ không muốn con quá gần gũi với chú đẹp trai và Cố Thần.”
“Tại sao ạ?” Trong đôi mắt to tròn lấp lánh của Hạ Niệm ngập tràn sự thắc mắc.
Hạ Thanh Trì nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích với Bảo Bối thế nào, đắn đo hồi lâu, cô chỉ có thể nói qua loa trước: “Con cứ nghe lời mẹ được không? Đến khi con lớn rồi, mẹ sẽ nói cho con biết.”
Hạ Niệm nghĩ ngợi: “Bây giờ con đã lớn rồi.
Mẹ ơi, mẹ nói luôn cho con biết đi, con cảm thấy chú đẹp trai và anh Cố Thần đều là người tốt, tại sao mẹ lại không thích họ vậy?”
“Đợi con lớn thêm chút nữa, mẹ sẽ nói cho con hay.” Hạ Thanh Trì tiếp tục nói lấy lệ, “Được rồi, mẹ đi tắm đây, lát nữa chúng ta sẽ đi ngủ.
Con cứ nghe mẹ chuyện này là được.”
Hạ Thanh Trì nói xong bèn đi tắm rửa, để lại một mình Hạ Niệm với bao nỗi băn khoăn trong lòng.
“Hôm nay con ở nhà trẻ thế nào?” Trên đường về nhà, Cố Đình Xuyên lần đầu tiên nói chuyện phiếm với Cố Thần.
Cơ thể nhỏ bé của Cố Thần hơi cứng lại, lập tức bình tĩnh trả lời: “Vẫn thế thôi ạ, ngày nào cũng thế.”
“Con thích chơi với Hạ Niệm lắm à? Hôm nay còn ở nhà trẻ với cô bé.”
Cố Thần vâng một tiếng, nhớ đến dáng vẻ của Hạ Niệm, khóe môi hơi cong lên: “Chỉ là con không chịu được việc cậu ta cứ quấn lấy con nên con mới đồng ý chơi với cậu ta thôi.”
Cố Đình Xuyên liếc Cố Thần một cái, thằng nhóc này đúng là mạnh miệng giống hệt anh, nhớ ngày xưa bản thân anh đối xử với cô không phải cũng như vậy sao?
“Ừm.” Cố Đình Xuyên nghĩ đến chuyện năm năm trước, tâm trạng thay đổi đột ngột, không còn hứng nói chuyện tiếp nữa.
Cố Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tối nay Cố Đình Xuyên rất đặc biết, dường như khiến người khác thích hơn trước kia một chút.
Nghĩ đến sinh nhật cuối tuần, không ngờ mình và Hạ Niệm lại có cùng ngày sinh nhật.
Nghĩ đến đây, gương mặt lạnh như đá của Cố Thần bỗng xuất hiện một vết nứt.
Xe chạy băng băng, chẳng mấy chốc đã về đến nhà họ Cố: “Đúng rồi, cuối tuần là sinh nhật con, bà đã chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con rồi, con có thể mời bạn học của mình đến.” Vừa vào nhà Cố Đình Xuyên vừa nói.
Nghe đến đây, động tác của Cố Thần bỗng khựng lại, lập tức lạnh lùng bảo: “Con không có ai để mời cả, mọi người cứ xem rồi tổ chức sinh nhật là được.”
Dứt lời, Cố Thần liền vội vã lên tầng.
Nhìn bóng lưng của Cố Thần, Cố Đình Xuyên nhớ lại lời bà Cố nói, có lẽ anh đã sai rồi, sai với Cố Thần, cũng sai với Hạ Thanh Trì…
Hạ Thanh Trì đưa hạ Bảo Bối đến nhà trẻ, sau đó vội vàng đến Cố thị.
Đầu tiên, cô làm theo lời dặn của Cố Đình Xuyên, gửi bản thảo vào hòm mail của anh.
Mặc kệ có phải là Cố Đình Xuyên cố ý gây khó dễ hay không, Hạ Thanh Trì đều làm theo, dù sao binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn.
Gửi xong, Hạ Thanh Trì bèn đợi Cố Đình Xuyên ra chiêu, nhưng cả một buổi sáng trôi qua, bốn bề vẫn sóng yên biển lặng.
Hạ Thanh Trì hơi thắc mắc, lẽ nào là cô nghĩ nhiều rồi?
Đúng lúc này, điện thoại bên tay Hạ Thanh Trì đổ chuông: “Xin chào.”
“Tôi là Cố Đình Xuyên, cô qua đây một chuyến ngay đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...