Vợ Bé Tuổi Dám Chê Ông Đây Già
Người phụ nữ có gương dung mạo y đúc Minh Nguyệt mặc trên người một màu váy trắng có thêu hình hoa mẫu đơn nhỏ.
Không sai, cô ấy là Minh Nguyệt, ánh mắt đó, giọng nói đó không thể lầm vào đâu."Minh Nguyệt, em...""Tôi nghĩ ngài đây nên đổi xưng hô, tôi cũng nên giới thiệu lại nhỉ? Tôi tên Hạ Nhiên Thiên phó chủ tịch hợp pháp tập đoàn Hạ Hoàng Thị.""Em nhớ lại rồi?"Cả bầu trời Khải Phong như sụp đổ hoàn toàn, tâm tư dày công sắp đặc bao nhiêu năm nay toàn bộ đều đã bị đổ vỡ.
Minh Nguyệt nhớ lại tất cả rồi toàn bộ hận thù đều nhớ lại hết, điều mà Khải Phong lo sợ đã xảy ra."Em nghe anh giải thích đi Minh Nguyệt, chuyện hai gia đình chúng ta đều chỉ là hiểu lầm...""Hiểu lầm? Hiểu lầm thì có thể ngang nhiên hại chết 67 mạng người nhà họ Hạ? Hiểu lầm thì có thể toàn bộ độc chiếm gia sản Hạ gia? Một chữ hiểu lầm thì có thể xoá hết tội lỗi của Lương gia các người, đừng mơ tưởng."Đáy mắt Minh Nguyệt à không phải là Hạ Nhiên Thiên mới đúng.
Đôi mắt cô ấy là khóc đến sưng đỏ oán hận tột cùng, từng câu từng chữ như ngàn mũi kim sắt đâm từng hồi vào tim Khải Phong."Cầu xin em đừng khóc...!Em hận anh, thì cứ giết anh là được.
Anh không tránh.
Chỉ là Minh Nguyệt...!Cầu xin em...!Xin em đừng làm tổn hại chính mình...!Và cả...!Cả con chúng ta.""Nhiên Thiên...!Em quên ông bà ngoại và cả cha mẹ chúng ta chết như thế nào rồi sao?"Nhiên Đình nhìn thấy Minh Nguyệt mềm lòng liền nhắc lại thảm cảnh năm đó.
Nhà họ Lương bọn họ đúng thật đã nợ họ Hạ của cô.Nhưng chuyện đó đều là ân oán đời trước, Khải Phong và Minh Nguyệt thì có tội gì chứ, vì sao lại phải ghánh chịu hậu quả này? Họng súng của Minh Nguyệt chỉ thẳng vào Khải Phong, hắn không tránh ngược lại còn đưa tay ôm lấy cô ấy."Minh Nguyệt, chết dưới tay em anh không hối tiếc...!Là ông anh nợ 67 mạng nhà họ Hạ, để mình anh trả nợ cũng là phúc phần, ra tay đi."Khải Phong lau sạch nước mắt trên gương mặt kiều diễm của Minh Nguyệt vẫn là ánh mắt, nụ cười đó, đối với cô không hề bao giờ thay đổi."Nhà anh vốn dĩ chỉ là người hầu cho nhà họ Hạ, bây giờ được cô chủ nhỏ đích thân ra tay...!Chính là vinh dự, đừng khóc anh sẽ đau lòng đó Minh Nguyệt.""Nhiên Thiên em còn chờ gì nữa? Mau bắn chết hắn."Người của Khải Phong đã xông vào rồi, nơi này đều đã bị bao vây toàn khu vực.
Không chờ đợi được nữa, nếu không mau ra tay thì e là dù đến chết thù này cũng không thể trả.'Đoàng'.
Phát súng vang lên giữa khu rừng vắng lặng.
Rất nhiều máu, nhiều đến mức nhuốm đỏ thẳm cả một thân người, mùi tanh sốc lên mũi đau khổ điên loạn."Aaaaaa...!Aha...""Minh Nguyệt."Tận mắt chứng kiến cảnh tượng cô gái nhỏ từ từ ngã khụy trước mặt mình cả người Khải Phong run rẩy thét lên một âm thanh chua chát lạnh thấu tim người.Hắn ôm Minh Nguyệt vào lòng không kìm được mà rơi nước mắt, đây là lần đầu trong đời người đàn ông 42 tuổi sợ hãi đến vậy.
Khải Phong gào thét tên xMinh Nguyệt" một mình bế cô ấy ra khỏi khu rừng hoang này."Minh Nguyệt đừng ngủ...!Nhanh lên, chạy hết tốc lực đến bệnh viện ngay lặp tức...""Em muốn....!Muốn...!Ng...!Ngủ..."Giọng Minh Nguyệt thiều thào không thành tiếng, Khải Phong nắm chặt lấy tay cô ấy run rẩy cầu khẩn van xin Minh Nguyệt đừng ngủ.
Vừa đến bệnh viện bác sĩ đã lập tức chuyển Minh Nguyệt vào phòng cấp cứu."Ông chủ còn ả ở khu nhà hoang...""Cứ giam lại, tôi không còn tâm trạng quan tâm việc gì nữa."Bàn tay Khải Phong lạnh cóng ngồi đợi bên ngoài, hơn 1 tiếng đồng hồ bác sĩ từ phòng cấp cứu mới bước ra, cậu ấy là Khải Minh nhưng sắc mặt dường như không mấy khả quan lắm."Thế nào rồi Minh...?""Chị dâu rất nguy kịch...!Mẹ và con chỉ được chọn một.
Em muốn hỏi ý kiến của anh.""Minh Nguyệt, nhất định phải cứu Minh Nguyệt."Khải Minh gật đầu bước vào bên trong, sau một hồi lâu Minh Nguyệt được đẩy ra ngoài, bình an vô sự rồi tiếc là đứa bé không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa.Lựa chọn này dù Khải Phong chọn mẹ hay con cũng đều rất đau khổ.
Nhưng hắn không thể trơ mắt đứng nhìn Minh Nguyệt chết, dù biết bản thân ích kĩ không công bằng với đứa bé nhưng Khải Phong còn có thể làm gì?Sáng hôm sau, chuyện này cũng ầm lên các trang tin tức lớn.
Cảnh sát cũng đã vào cuộc điều tra Hạ Nhiên Đình vì không để liên lụy đến em gái mà thú nhận hết mọi tội trạng về việc buôn lậu vũ khí.
Nhưng Nhiên Đình cũng rất hận vì đã không trả thù được cho người nhà.Phòng hồi sức đặt biệt."Aha...!đừng...!đừng mà..."_ Minh Nguyệt mồ hôi đầy trán, chác do đang mơ thấy ác mộng."Minh Nguyệt đừng sợ...!Anh ở đây...!Minh Nguyệt...""Aaaaaa..."_ Minh Nguyệt bật dậy trong hoảng sợ ôm chặt lấy Khải Phong.Đến cuối cùng cũng chỉ có Khải Phong mới là nơi để Minh Nguyệt an tâm dựa dẫm nhất.
Lúc đã tỉnh lại hoàn toàn Minh Nguyệt mới dám nhìn thẳng vào mắt Khải Phong."Chị và em mắc lừa rồi...!Hức...!đều bị lừa rồi...!Là ông ta là ông ta giết 67 mạng người nhà em, không phải ông nội...!Aha...!Khải Phong em xin lỗi.""Em...."_ Khải Phong vẫn chưa hiểu Minh Nguyệt nói gì."Là vu hoan giá hoạ, em phải giết ông ta...!Anh hứa với em phải giết ông ta, phải khiến ông ta chết thê thảm.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...