Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng

Edit: Nhím nhọ

Ba năm sau, tại thủ đô

Mưa nhỏ kéo dài một tuần, mây đen đầy trời ép người không thở nổi. Nhưng thời tiết như vậy đối với vài người lại là thời tiết tốt hiếm có.

“Bên Bạch Hạc huấn luyện tiến triển thế nào rồi?” Trong tòa lầu ba tầng, dưới quan sát của vệ tình cũng chỉ là một tòa nhà dân bình thường nhưng trên thực tế, nơi này là một trụ sở bí mật.

“Nghe nói nhóm người bên Bạch Hạc đã huấn luyện tốt, sau khi trời quang là có thể kiểm nghiệm.” Đồng phục xanh lá, quân hàm kim sắc, dáng người đàn ông mặc quân phục đứng thẳng tắp.

“Kiểm nghiệm làm chi phải chờ tới trời quang?” Người đàn ông phía sau bàn công tác sau khi phê duyệt một phần văn kiện, lười biếng tựa vào trên ghế.

“Lão đại, ý của anh là…”

“Ngay hôm nay đi.” Nói xong, người được xưng là lão Đại liền dẫn đầu đoàn người đi ra trước.

Tại sân bay thủ đô.

Tóc màu hạt dẻ gợn sóng dài đến eo, áo khoác đen mặc bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng, quần bò bao lấy đôi chân mảnh khảnh, một đôi ủng ngắn màu đen theo cước bộ của cô gái phát ra tiếng lộp cộp.

“Tiểu thư, mời lên xe, lão gia đang chờ.” Một người áo vest đen gặp cô gái đi tới, chủ động tiếp nhận hành lý trong tay cô.

“Đi thôi.”

Thủ độ, trong tòa nhà lớn.


Một đám người ầm ĩ thành một đoàn, người ngồi ghế chủ vỉ đau đầu che lỗ tai, không ngừng trợn mắt cầu nguyện vị đại thần kia nhanh đến.

“Bịch” một tiếng bạo liệt, cửa phòng họp bị người hung hăng đá văng, mọi người kinh ngạc nhìn về phía cửa. Tóc dài nâu hạt dẻ của cô gái đã được nhẹ nhàng tháo xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, mắt đeo kính, môi hồng khẽ nhếch.

“Sôi nổi nhỉ? Có muốn đánh một trận hay không?” Đôi con ngươi màu hổ phách đảo qua toàn trường, cười nhẹ rồi đi vào trong hội trường.

“Tiểu Thanh Thanh, rốt cục cô cũng trở lại.” Người ngồi trên ghế chủ vị kích động, lao về phía người tới, đáng tiếc bị một cái khinh thường đánh trở về.

“Tôi còn không về, công ty sẽ đình chỉ công tác mất thôi.” Miễn cưỡng ngồi trên ghế chủ vị, cô lạnh nhạt mở miệng. Toàn trường an tĩnh đến nỗi một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Công ty của tôi không dưỡng phế vật, lại càng không dưỡng người chỉ biết đấu đá nội bộ, trong vòng 20 phút giao kết quả cho tôi, hoặc toàn bộ cút đi.”

Đám người vừa mới cãi lộn quay sang nhìn nhau, chưa tới 10 phút liền nộp lên phương án giải quyết.

“Tốt lắm, tôi cực kỳ vừa lòng về hiệu suất. Về sau đừng để tôi nhìn thấy loại tình huống này phát sinh, nếu không, toàn bộ rời đi.” Cô nói xong liền đứng lên, giữ chặt người đã hóa đá, lạnh nhạt nhìn.

“Tiểu Thanh Thanh, bạn, làm sao lại đến đây?” Cô gái toàn thân đồ công sở dùng ánh mặt nhìn người đối diện.

“Bạn đã thấy rồi đấy? Cứ như vậy vậy nhé.” Cô gái nét mặt tươi cười như hoa. “Được rồi, Tiểu Vũ, chúng ta nói vào việc chính. Lần này tôi trở về là có chính sự.”

Thủ đô, trong căn nhà màu xanh khói.

“Lão đại, bên kia truyền tới, sau 3 năm Luyện ngục thiên sứ Lucifer đã về nước.” Người đàn ông sau bàn công tác nghe cấp dưới báo cáo, tay đang ký tên chợt ngừng.

“Tiếp tục tìm hiểu.” Hắn không ngẩng đầu, tựa hồ không để ý. Có thể chỉ mình hắn biết là hắn để ý muốn chết.

“Lão đại, tôi còn chưa nói xong. Người bên trên quyết định lần hành động này sẽ hợp tác với Luyện ngục thiên sứ, vì lần hợp tác này nên Lucifer mới về nước.” Người nọ nghiêm trang nói xong mới phát hiện lão đại của mình không cơ nửa điểm phản ứng.

“Được rồi, trong điểm là, lão đại, mệnh lệnh bên trên là, buổi sáng ngày mai mười giờ, tại lầu hai Quân Trúc quán, sảnh Thúy Trúc, không gặp không về. “

Hắn giương mắt nhìn nét mặt cấp dưới như đang xem kịch vui.

“Mấy hôm trước vừa có nhiệm vụ đi Đông Nam Á, cậu muốn đi không?”

“A, lão đại, tôi nhớ ra là tôi còn có việc, tôi đi trước đây,”

Nhìn cấp dưới chạy trốn, Cố Hạo Minh thở một hơi thật dài, từ trong ngăn kéo lấy ra phong thư ký tên Lucifer.

Hôm sau

Khi Cố Hạo Minh là người đầu tiên tiến vào Thúy Trúc đường, hắn vẫn còn ôm hy vọng với người sắp gặp mặt, nhưng ngay khi hắn chân chính nhìn thấy người, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình đã nhầm.


“À…tiên sinh…chào anh. Tôi…tôi gọi là…”

“Được rồi.” Cố Hạo Minh không do dự cắt ngang lời cô gái đối diện. “Cô không phải là Lucifer? Tôi chỉ bàn chuyện với Lucifer.”

Cô gái xấu hổ chậc lưỡi rồi xoay người ra cửa.

Chờ đợi thời gian không lâu, Cố Hạo Minh còn đang lẳng lặng hồi tưởng chuyện cũ, cửa phòng bỗng mở ra.

Tóc dài nâu hạt dẻ, áo khoác đen, quần bò, ủng ngắn, đôi kính đen chặn hơn nửa khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn.

Nhìn người tới, Cố Hạo Minh không khỏi nhíu mày.

“Thật có lỗi vì để anh đợi lâu, trên đường kẹt xe nên tôi phái Tiểu Vũ tới trước.” Cô tháo mắt kính, đôi tròng mắt màu hổ phách quen thuộc lại càng khiến Cố Hạo Minh tay đặt bên dưới nắm chặt hình quả đấm.

“Tôi gọi Hoa Dật Thanh, là người đàm phán lần này. Xin hỏi đại danh tiên sinh là gì?”

Cố Hạo Minh nhìn người quen thuộc, hít sâu một hơi.

“Cô không biết tôi sao?” Hắn nói xong, Hoa Dật Thanh liền nở nụ cười.

“Tôi có quen anh sao? Thật có lỗi, tôi không nhớ.”

“Được rồi, chúng ta bắt đầu nói chuyện hợp tác đi.”

Mưa nhỏ không ngừng rơi, mây đen đầy trời đại biểu cho tâm tình Cố Hạo Minh giờ phút này. Trong tay gắt gao nắm chặt tư liệu trong tay, hắn cười khổ. Làm sao lại có người bộ dáng giống như như đúc được chứ? Nhưng 3 năm liền hoàn toàn không biết hắn? Năm đó điều kiện Lucifer nói trong thư, hắn đã đạt tới hạn độ thấp nhất, giờ muốn đổi ý là sao?

Hắn tuyệt đối không cho phép!!!

Nhìn quân trang, hắn nhớ rõ cô đã từng nói, cô thích nhất bộ dáng hắn mặc quân trang.

Cố Hạo Minh nhìn Hoa Dật Thanh đi ra cửa tòa nhà, lập tức khởi động xe. Một tiếng loa đưa tới chú ý của đám người xung quanh Hoa Dật Thanh.


“Ách, tiểu Thanh Thanh, tôi đi trước, không quấy rầy hai người.” Sở Mạch Vũ xấu hổ cười, lập tức rời khỏi hiện trường.

“Cố tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không có quan hệ đặc thù gì đó mà.”

“Lên xe đi, tôi có việc tư muốn nhờ cô hỗ trợ.”

Gọi điện báo người nhà, Hoa Dật Thanh thản nhiên mở miệng.

“Có chuyện gì lại có thể để đại tá bộ đội đặc chủng tới tìm tôi nhờ hỗ trợ đây?”

“Muốn mời cô hỗ trợ tìm một người, cô ấy tên Nhan Nhuế Ninh.”

“Là một cô gái?”

“Bạn gái của tôi, ba năm trước mất tích.”

“Anh có thể nói thẳng, là người ba năm trước bị anh đá.”

Cố Hạo Minh đột nhiên phanh xe, dùng lực trừng mắt nhìn cô gái bên người.

“Được rồi, là mất tích, mất tích.” Hoa Dật Thanh bất đắc dĩ bĩu môi, không hề để ý tới người đàn ông không được tự nhiên kia.

“A, lẩu, tôi thích ăn lẩu. Ăn mời khách nhé?” Nhìn cô gái cường, đường nét trên khuôn mặt Cố Hạo Minh cũng trở nên mềm mại, gật đầu đi theo phía sau cô gái, trên người tràn đầy hanh phúc lấp lánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui