Vờ Ấu Trĩ

Mấy ngày sau, Tịch Chí Thành chính thức bị viện kiểm sát triệu tập, do hai kiểm sát viên kỳ cựu đích thân thẩm tra, trưởng phòng Vương của phòng số hai Cục chống tham nhũng và Thẩm Ái Ba tổ trưởng trinh sát.

Đối mặt với những chứng cứ tố cáo bản thân vô trách nhiệm trong công việc do nhân viên Cục tài chính Phương Lâm Thúy giao ra, sắc mặt của Tịch Chí Thành vẫn rất bình tĩnh.

Mấy năm qua ông ta có thể một mạch thăng chức không phải không có lý do, cho dù nói chuyện hay làm việc đều kín chẽ trôi chảy, dù trong hoàn cảnh thẩm vấn khép kín, đối mặt với ánh mắt của hai vị kiểm sát viên lão làng, thái độ của ông ta vẫn bình chân như vại.

Thậm chí ông ta còn hỏi ngược lại một câu: "Hai vị kiểm sát viên, tôi có chút tò mò, Phương Lâm Thúy lợi dụng chức vụ nhân cơ hội bí mật điều tra trái phép công việc của cấp trên, nếu hiện tại cô ta còn sống, tôi có thể tố cáo cô ta không?"

Khoản 3 Điều 43 Luật Tố tụng hành chính quy định chứng cứ thu được bằng các biện pháp trái pháp luật không được sử dụng làm căn cứ xác định tình tiết của vụ án.

Vấn đề cực kỳ gian xảo, bởi vì ông ta biết quy định này, thế nên mới không sợ hãi gì.

Vẻ mặt lão Thẩm hơi sửng sốt, gõ ngón tay lên bàn.

"Trợ lý Tịch, hiện tại chuyện chúng ta cần nói là ông, ông khai báo về ông trước, rồi hãy đi quản người khác."

"Lời này không đúng rồi, cho dù hiện tại tôi ngồi ở đây, tôi vẫn là một trong những công dân chịu sự bảo vệ của pháp luật, có quyền lợi khiếu nại của mình."

Lão Thẩm không nhìn được cười, trên môi chế giễu: "Lúc ông làm tổn hại tới pháp luật sao lại không nghĩ tới mình là một trong những công dân nhỉ?"

Ánh mắt Tịch Chí Thành hơi trầm xuống.

"Kiểm sát Thẩm, chuyện gì cũng phải ăn nói cẩn thận, ngồi đối diện tôi không đại biểu với việc có thể tùy tiện định tội tôi."

Trưởng phòng Vương lên tiếng: "Lão Thẩm, ông ghi chép trước đi."

Tịch Chí Thành khẽ cười, hơi ngả lưng ra sau, khẽ hếch cằm lên nói: "Tôi tin rằng hai người các vị cũng biết, gần đây đang trong thời điểm mấu chốt chính phủ thay đổi các lãnh đạo, bị buộc tội thế này ở giai đoạn tranh cử quan trọng như vậy, thật là khó mà không nghĩ rằng có ai đó đang âm mưu chống lại tôi."

Vẻ mặt trưởng phòng Vương phức tạp, mà lão Thẩm thì nhíu chặt mày, không thể ghi chép lại lời Tịch Chí Thành nói.

-

Hai bên giằng co mấy giờ đồng hồ, Tịch Chí Thành nhạy bén lảng tránh rất nhiều vấn đề, đặc biệt là những câu hỏi có bằng chứng rõ ràng, ông ta trực tiếp giữ im lặng.

Quyền im lặng(*) là một loại phương pháp biện hộ mà các đội tượng bị thẩm vấn thường dùng, đây cũng là quyền cơ bản của bọn họ.

(*)Quyền im lặng hay “không thú tội” không có nghĩa là không có lời thú tội mà là quyền của nghi phạm, của người bị kháng cáo, trong một vụ án có quyền im lặng, không phải đưa ra lời khai chống lại chính mình hay tự buộc mình có tội. Luật pháp công nhận quyền này căn bản phán xử dựa trên chứng cứ.Các chuyên gia cho rằng, quyền im lặng là một phương tiện quan trọng để hạn chế bức cung, nhục hình - nguyên nhân dẫn đến oan sai trong tố tụng hình sự.Theo quyền này, một công dân được mặc định là vô tội cho đến khi các cơ quan pháp luật chứng minh được người đó có tội.

Chẳng mấy chốc, luật sư của Tịch Chí Thành đã đến.

Hiển nhiên luật sư chuyên nghiệp hơn, cũng hiểu cách đối phó với kiểm sát viên hơn ông ta, triệu tập không có nghĩa là khép tội, pháp luật có quy định, cho dù tình tiết vụ án cực kỳ nghiêm trọng, thì thời gian điều tra dài nhất cũng không được vượt quá hai mươi tư giờ.

Sau hai mươi tư giờ, viện kiểm sát không thể không thả người.

Lão Thẩm cứ như vậy ở viện kiểm sát nhịn suốt một ngày dài đằng đẵng, mãi tới sáng sớm ngày thứ hai, trưởng phòng kêu ông nghỉ ngơi một chút, ông trực tiếp nằm gục trên bàn ngủ luôn.

Mấy người trẻ tuổi đi làm rồi mới gọi ông tỉnh dậy.

Dụ Ấu Tri rót cho thầy một ly nước ấm, anh Đinh và Miêu Diệu nói sẽ đi mua đồ ăn sáng cho ông, lão Thẩm chỉ mệt mỏi lắc đầu, nói không cần, uống ngụm nước là được.

"Không suôn sẻ đúng không ạ?" Dụ Ấu Tri hỏi.

Lão Thẩm nhấp ngụm nước nóng, nặng nề ừ một tiếng: "Tịch Chí Thành biết rất rõ những cáo buộc trước mắt của chúng ta đối với ông ta chỉ là không đáng kể, một luật sư bào chữa giỏi đã đủ để giúp ông ta đối phó lại chúng ta rồi, tuy nhìn có vẻ là chúng ta chiếm thế thượng phong, có thể mời được trợ lý thị trưởng tới chỗ chúng ta uống trà, nhưng thực tế trước mắt ngoài việc khiến ông ta ngồi ở đó, thì chúng ta chẳng làm được gì."

"Hiện tại chúng ta vẫn thiếu chứng cứ trực tiếp quan trọng nhất, ví dụ như chứng cứ giao dịch tài chính qua lại giữa ông ta và những người Từ Khải Hoàn." Lão Thẩm xoa thái dương nói: "Khó nhất chính là cái này, người thường còn biết giấu tới chết, hoặc là tiêu hủy luôn, huống chi mấy con cáo già có trình độ cỡ ông ta."

Sắc mặt mấy người trẻ tuổi đều nghiêm túc.

Nghỉ ngơi không lâu, đồng chí cảnh sát tòa án tới thông báo với lão Thẩm, có người tới đón Tịch Chí Thành đi.

"Đã biết."

Cha của Dụ Ấu Tri có liên quan tới vụ án của Tịch Chí Thành, theo quy định thì không thể tham gia điều tra, lão Thẩm kêu hai người Đinh Nhất Tuấn và Miêu Diệu đi sắp xếp lại biên bản ghi chép chiều qua, Dụ Ấu Tri mím chặt môi, quay đầu đi ra khỏi văn phòng.

Chiếc xe Audi nhãn hiệu đặc biệt đậu ở cổng viện kiểm sát, Tịch Chí Thành đang sửa sang lại quần áo chuẩn bị lên xe.

"Trợ lý Tịch."

Tịch Chí Thành quay đầu lại nhìn, là Dụ Ấu Tri đang đuổi tới.

Cô gái trẻ tuổi mặc bộ đồ đồng phục màu đen nghiêm chỉnh, càng tôn lên khuôn mặt tái nhợt xinh xắn chỉ to bằng bàn tay, duy chỉ có đôi mắt hạnh là tỏa sáng kỳ lạ.

Nếu nói lần trước gặp mặt ở nhà cũ nhà họ Hạ, Tịch Chí Thành vẫn còn có thể lộ ra nụ cười ấm áp của bề trên đối với cô, thì giờ phút này ông ta không giả vờ nổi nữa, cứ vậy không thèm đếm xỉa, ngồi lên xe.

Dụ Ấu Tri vươn tay nắm được cửa xe.

"Cô có biết ngay cả trưởng phòng của các cô cũng không dám chặn tôi lại như vậy không?" Tịch Chí Thành nói: "Buông tay."

Dụ Ấu Tri nhắm mắt làm ngơ, quật cường nói: "Cha mẹ tôi không phải tự sát."

Tịch Chí Thành cau mày, không biết tại sao.

"Lẽ nào cô còn cho rằng tôi giết bọn họ?"

Dụ Ấu Tri mang theo mấy phần căm thù nói: "Lẽ nào không phải sao? Bởi vì bọn họ điều tra tới ông, thế nên ông mới tìm người giết bọn họ."

Sắc mặt Tịch Chí Thành ở trong xe trở nên u ám.

"Cô gái à, họa từ miệng mà ra, chuyện không có chứng cứ thì đừng nói bừa, nếu cô có nghi ngờ tôi về cái chết của cha mẹ cô, cô nên đi tìm tòa án, hoặc là tới trước mộ bọn họ mà hỏi đi."


Nói tới đây, Tịch Chí Thành cười vô cảm: "Bọn họ chết rồi không trả lời được, cô có thể đi tìm đạo sĩ, nhờ ông ta làm phép để gọi hồn cha mẹ cô dậy, hoặc là báo mộng cho cô cũng được."

Dụ Ấu Tri nắm chặt hai tay, kiềm chế cảm xúc của mình nói: "Ông vẫn nên nhờ đạo sĩ làm phép cho mình trước đi, cầu nguyện cho ông có thể thoát được kiếp này."

Dáng vẻ trừng mắt lạnh lùng của cô hệt như một con thỏ muốn ăn thịt người.

Chỉ đáng tiếc cô gái này quá trẻ, khuôn mặt thanh tú non nớt đi cùng với bộ đồng phục, trẻ tới mức thậm chí Tịch Chí Thành không muốn để trong mắt.

Hai mắt Tịch Chí Thành híp lại, giọng điệu bỗng nhiên hòa nhã: "Tiểu Dụ, cô cũng biết con gái tôi Gia Gia đó, Gia Gia đã oán trách với tôi rất nhiều lần, nói cô cướp Minh Sầm từ chỗ con bé, con bé không hiểu rốt cuộc cô có sức hấp dẫn gì, vì sao Minh Sầm lại thích cô." Ông ta chuyển đề tài, ánh mắt thâm sâu không hề cố kỵ rơi trên mặt cô: "Hiện tại đại khái cũng hiểu một chút rồi."

"Tôi luôn cảm thấy mấy cô gái trẻ giống cô, mỗi ngày nên đi dạo phố mua sắm, tụ tập với bạn bè, chứ không phải là làm việc cực khổ như vậy, đáng tiếc cha mẹ cô mất sớm, không thể cho cô điều kiện tốt, Hạ Chương sinh hai đứa con trai, chưa từng nuôi con gái, đương nhiên cũng không biết cưng chiều con gái thế nào."

Dụ Ấu Tri cảnh giác nhìn ông ta.

"Trước đây cô và Gia Gia là tình địch, nếu tôi nhận cô làm con gái, để hai đứa làm chị em, khó tránh khỏi có lỗi với Gia Gia." Tịch Chí Thành nói: "Minh Sầm thì quá trẻ, bản thân lại có tính tình của cậu chủ, không biết chiều chuộng con gái thế nào, cậu ta và cô, sớm muộn cô cũng sẽ bị cậu ta tổn thương giống như Gia Gia thôi."

Nghe hiểu lời ông ta, Dụ Ấu Tri mở to mắt.

Lời của Tịch Chí Thành rất mơ hồ, thậm chí khiến người ta không nắm bắt được ý tứ rõ ràng, nếu cô phản ứng quá mãnh liệt, ngược lại sẽ khiến ông ta nắm được nhược điểm.

Dụ Ấu Tri đúng mực nhìn lại ông ta, bình tĩnh đáp: "Cha mẹ tôi qua đời sớm, cha mẹ của Minh Sầm cũng không có tình cảm, thực ra không chỉ tôi, mà ngay cả Minh Sầm cũng rất ngưỡng mộ Tịch Gia từ nhỏ đã có một người cha luôn chiều chuộng cô ta như vậy, là ông khiến cô ta có bản tính buông thả và tuy hứng, nhưng cô ta có biết ở sau lưng ông lại là người như thế này không? Nếu những lời ông bóng gió với tôi bị cô ta biết, thì còn có thể giữ được hình tượng người cha hoàn mỹ trong lòng cô ta sao?"

Mấy câu hỏi nghe có vẻ ôn hòa, nhưng câu nào cũng nhắc đến Tịch Gia, Tịch Chí Thành sững sờ giây lát, sau đó mới cười xùy một tiếng.

"Cha mẹ cô mất sớm, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân bọn họ, cánh tay nhỏ lại cứ muốn túm lấy chân lớn, thật sự cho rằng mình có bản lĩnh lớn như vậy, có thể lấy sức lực của cá nhân để lật đổ cả thành phố Lư này sao?"

Có nói chuyện tiếp chỉ lãng phí thời gian, chiếc xe rời khỏi viện kiểm sát.

Không lâu sau, Tịch Chí Thành dùng điện thoại cá nhân bấm một chuỗi số không lưu trong danh bạ.

Đầu bên kia vừa nghe máy ông ta đã hỏi: "Con trai Chu Vân Lương sao rồi?"

Bên kia chậm rãi đáp: "Chưa chết."

"Điều tra xem gần đây thân phận của cô gái cậu ta luôn nuôi trong nhà là gì?"

"Là một cô gái bán rượu." Bên kia khinh thường nói: "Có điều trước đây cô ta từng làm tình nhân của Chu Vân Lương, nếu ông ta mà biết tình nhân của mình bị con trai chiếm, đoán chừng phải hộc máu trong tù."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tịch Chí Thành không có hứng thú với chuyện đôi cha con họ Chu và đàn bà của họ, không bình luận gì, trầm tư một lúc, ông ta nói: "Cha thì hèn nhát, thế mà con thì khá thương hương tiếc ngọc, ông liệu mà làm đi."

"Tuân lệnh." Đầu dây bên kia cợt nhả đồng ý, đột nhiên nói: "Tổng giám đốc Tịch, ngài nói xem tôi vừa ra đã giúp ngài làm việc, ngay quả ân oán của mình tôi cũng không có thời gian giải quyết, hay là ngài cho tôi nghỉ phép đi, gần đây tôi muốn xử một người."

Tịch Chí Thành: "Ai?"

Bên kia nói ra một cái tên.

Vẻ mặt Tịch Chí Thành nghiêm lại, lạnh lùng nói: "Không muốn sống nữa thì ông cứ làm đi."

Bên kia cười khoái chí: "Không phải còn ngài sao?"

"Có tôi ở đây thì tôi cũng không thể bảo đảm cho ông, tôi nói cho ông nghe, Hạ Minh Sầm không chỉ là nhân viên công chức, còn là chắt trai của Hạ Chí Chính, Hạ Chí Chính là ai mà ông dám chọc? Lúc ông ấy cầm súng theo chính ủy Tân Trung Hoa thì Mao Lực Uy ông còn chưa mọc tóc đó! Một tay thôi ông ấy đã có thể cho ông ngồi tù mấy năm thì cái mạng này của ông cứ chờ tuẫn táng cùng đi!"

Không muốn phí lời với loại người điên khùng này, Tịch Chí Thành trực tiếp cúp điện thoại.

Nghỉ ngơi chốc lát, ông ta giơ tay vẫy vẫy người ngồi đằng trước.

"Có việc cần anh làm."

Người ngồi trước lập tức đáp: "Vâng, ngài cứ nói."

"Kiểm sát viên phụ trách thẩm vấn tôi, hình như tên là Thẩm Ái Ba, đi điều tra công việc và quan hệ gia đình của ông ta đi."

-

Sự tồn tại của hệ thống pháp luật thành phố Lư, ban đầu là vì nhân dân, thế nhưng những người trong chuỗi lợi ích khổng lồ trong đó, nhiều năm qua lại dẫm lên lợi ích của nhân dân thành phố Lư mà trục lợi về mình, nhóm giám sát lấy vụ án xây cầu qua sông mười hai năm trước làm vụ án trọng điểm, đồng thời từ vụ án này, mở rộng ra một loạt cuộc điều tra.

Khoảng thời gian của vụ án quá lớn, số hồ sơ tài liệu đặt trên chiếc bàn dài quá nhiều, không thể ước tính nổi.

Những hồ sơ này cần rất nhiều nhân lực để phân loại và xem xét, vì vậy xung quanh chiếc bàn đầy nhân viên điều tra, tiếng trò chuyện và lật tài liệu lần lượt vang lên.

Ở đây đều là những gương mặt trẻ tuổi, bọn họ đã ngồi đây bận rộn rất lâu, ngay cả hoạt động đón đêm giao thừa mà đa số người trẻ tuổi yêu thích, cũng bỏ qua để ở đây cùng với đống hồ sơ.

Năng suất tăng ca rất rõ rệt, vụ án tiến triển tuần tự, bao gồm cả vụ án tự sát của cựu nhân viên Cục tài chính Phương Lâm Thúy và kiểm sát viên Dụ Liêm, đều được lôi ra ánh sáng một lần nữa.

Nhưng kết quả điều tra lại khiến người ta thấy thất vọng.

Dụ Ấu Tri tới chỗ cảnh sát một chuyến, tổ trưởng Từ đích thân đưa cho cô giấy giám định cái chết của cha mẹ cô.

Năm đó kết quả giám định viết rõ ràng bọn họ tự sát, báo cáo giám định được lôi ra lần nữa, kết quả vẫn không thay đổi.

Dụ Ấu Tri không thể tin được, truy hỏi: "Vậy pháp y thì sao? Pháp y không có vấn đề gì sao ạ?"

"Đồng nghiệp của chúng tôi đã điều tra rồi, pháp y không có vấn đề." Giọng điệu tổ trưởng Từ phức tạp nói: "Tiểu Dụ, cha của cô, thực sự là tự sát."

"... Không thể nào."

Di thư của cha, và lời nói cuối cùng mẹ nói với chú Hạ, rõ ràng bọn họ đều nói phải nuôi dưỡng cô tới ngày lên đại học.


Tổ trưởng Từ an ủi: "Suy cho cùng đã qua mười hai năm rồi, không thể loại trừ vấn đề trang thiết bị lúc đó."

Huống chi vợ chồng Dụ Liêm qua đời nhiều năm, khám nghiệm tử thi lại là chuyện không thực tế, muốn phủ định kết quả giám định cái chết trước đó, độ khó quả thực quá lớn.

Tổ trưởng Từ vẫn còn nhiều công việc phải xử lý, cho dù Dụ Ấu Tri có không thể chấp nhận kết luận này đi chăng nữa, cũng không thể càn quấy, chỉ có thể gật đầu, khẽ nói câu cảm ơn.

Tổ trưởng Từ vỗ vai cô, ấm áp nói: "Tôi biết nói chuyện này không thích hợp lắm, nhưng Tiểu Dụ, nếu cái chết của cha mẹ cô không có liên quan tới vụ án, cô hoàn toàn có thể tham gia với chúng tôi phá vụ án lần này, cân nhắc một chút nhé."

Dụ Ấu Tri ngồi một mình trên chiếc ghế dài ở sảnh Cục cảnh sát, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng các đồng chí cảnh sát bận rộn.

Đột nhiên một ly trà sữa nóng ấm dán lên má.

Cô ngửa đầu lên nhìn, Hạ Minh Sầm cầm trà sữa lắc lắc trước mặt cô.

"Uống không?"

Dụ Ấu Tri đáp một tiếng, nhận lấy trà sữa.

"Anh mua hả?"

"Đội trưởng Lê mua, nói mấy người bọn anh thức đêm mấy ngày rồi, không mua mấy ly trà sữa thì không bán mạng cho vụ án được, nên phải đối phó ở đây trước." Hạ Minh Sầm ngồi xuống bên cạnh cô: "Anh cũng gọi cho em một ly."

Dùng ống hút đâm thủng nắp ly, hút một hơi, trà sữa ấm ấm ngọt ngọt tràn vào trong miệng, lập tức cổ họng trở nên ấm áp.

Dụ Ấu Tri uống trà sữa không nói chuyện, Hạ Minh Sầm hỏi: "Có muốn ra ngoài hóng gió không?"

Thế là anh đưa cô ra chỗ sân thể dục đằng sau tòa nhà Cục cảnh sát, bởi vì thời tiết khá lạnh, sân thể dục không có người.

Hạ Minh Sầm tìm một cái xà đôi, bế Dụ Ấu Tri ngồi lên trước, sau đó bản thân nhẹ nhàng nhảy lên.

Dụ Ấu Tri có cảm giác hình như bọn họ quay về khoảng thời gian học sinh, ngồi trong sân thể dục của trường.

Khí trời lạnh lẽo, sắc trời ban ngày cũng u ám, gió lạnh thổi tung bụi đất trên sân chơi trơ trọi, khiến nơi đây có vẻ có chút hoang tàn.

Đôi khi con người ta thật chỉ muốn hít một hơi gió lạnh để khuây khỏa, bàn tay được ly trà sữa sưởi ấm, Dụ Ấu Tri khựng lại, mở miệng: "Để em kể cho anh..."

Nhưng còn chưa nói hết câu, Hạ Minh Sầm đã nói trước: "Anh biết."

Dụ Ấu Tri nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ em vì cha mẹ mới học luật, thi vào viện kiểm sát, em cho rằng chỉ cần em làm kiểm sát viên giống cha em, em có thể giúp bọn họ tìm được chân tướng năm đó, để bọn họ yên nghỉ."

"Nhưng em đã giao tất cả mọi thứ em đã điều tra được ra rồi, thế nhưng sự thật cha mẹ tự sát thì không có cách nào thay đổi." Dụ Ấu Tri nghẹn lại, đáy mắt ảm đạm: "Minh Sầm, em có cảm giác em đã làm nhiều việc như vậy, nhưng đột nhiên lại nhận ra nó chẳng có nghĩa lý gì."

"Có ý nghĩa." Hạ Minh Sầm nói: "Biết không, nếu không phải nhờ em giao những tài liệu quan trọng đó ra, thì vụ án này chắc chắn sẽ không tiến triển nhanh như vậy."

"Em biết, nhưng mục đích ngay từ đầu của em không phải vì điều này, chỉ đúng lúc giúp các anh mà thôi..."

Chỉ đánh bậy đánh bạ, không phải giúp đỡ thật lòng, cô không tư cách nhận phần công lao này.

Sườn mặt trầm lặng của Dụ Ấu Tri gục xuống, thanh tú nhưng nhợt nhạt, lông mi cụp xuống tạo thành cái bóng dưới mí mắt.

Hạ Minh Sầm nhìn cô, đột nhiên khẽ nói: "Trước đây không phải em luôn hỏi anh vì sao muốn làm cảnh sát sao?"

"Ừ, nhưng anh không nói."

"Không nói là bởi vì không muốn em quá đắc ý." Hạ Minh Sầm bình tĩnh nói: "Em còn nhớ chuyện khi chúng ta ở Anh, em suýt nữa gặp nguy hiểm không? Lúc đó anh kêu em cài đặt số của anh làm số điện thoại khẩn cấp, nhưng em nói gặp phải nguy hiểm, tìm cảnh sát đáng tin hơn anh."

Mấy năm qua, anh luôn miệng nói phải quên cô, nhưng cơ thể thì lại nói, không muốn quên, cũng không thể quên.

Giữ lại đôi giày bóng rổ cô tặng, nuôi một con mèo mướp cùng tên với cô, vì một phím tắt trong điện thoại của cô mà làm cảnh sát, chỉ muốn làm người mà khi gặp phải nguy hiểm cô nguyện dựa dẫm vào nhất.

Dụ Ấu Tri sững sờ nhìn anh.

Hạ Minh Sầm mím môi, liếc nhanh về phía cô, khẽ hừ một tiếng: "Vì em mới đi thi đại học cảnh sát, vừa lòng chưa?"

Dụ Ấu Tri liều mạng lắc đầu.

Người đàn ông bất mãn: "Như vậy còn không hài lòng?"

Dụ Ấu Tri sửng sốt, lại đổi thành liều mạng gật đầu, kết quả anh càng bất mãn hơn: "Biết ngay em sẽ đắc ý mà."

Gật đầu không được, lắc đầu cũng không xong, Dụ Ấu Tri không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể thẫn thờ nhìn anh.

Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Hạ Minh Sầm không nhịn được bật cười, nói tiếp: "Sau này anh thành cảnh sát, từ đầu đã cảm thấy công việc này không ổn rồi, mỗi ngày mệt như chó vậy á, lương cũng chẳng cao."

Vốn chỉ là một chút than phiền nhẹ nhàng, ai biết đột nhiên Dụ Ấu Tri dẹt miệng ra, dáng vẻ như sắp khóc.

Hạ Minh Sầm xoa mặt cô: "Đau lòng à?"

Cô khịt mũi, có chút tự trách nói: "Đều tại em, nếu anh không làm cảnh sát, tay trái của anh sẽ không bị thương."

Đáy mắt Hạ Minh Sầm trở nên mềm mại.

"Có gì mà tại em? Lúc đó chết hai người, nhưng cứu được ba người sống sót, anh không hối hận dùng một cánh tay trái đổi lấy mạng sống của ba người đó."

Trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, anh khẽ nói: "Trước đây chỉ muốn làm người khiến em có thể yên tâm mà dựa vào, sau khi làm cảnh sát, anh phát hiện còn có thể khiến nhiều người yên tâm mà dựa vào, cho dù mục đích ban đầu anh làm cảnh sát là gì, nhưng chỉ cần anh mặc lên bộ đồng phục cảnh sát này, thì công việc này đối với anh mà nói rất có ý nghĩa."


Mỗi đồng chí trong Cục cảnh sát đều bận rộn với đủ loại vụ án lớn nhỏ, mỗi vụ án đại diện cho ít nhất một nạn nhân đằng sau nó, hơn nữa những nạn nhân này chính là ý nghĩa công việc bận rộn của họ.

Thực ra không chỉ cảnh sát, mỗi người trong hệ thống chính trị- pháp luật, đều tồn tại vì ý nghĩa này.

Vì lời nói của anh, nội tâm Dụ Ấu Tri dần thả lỏng.

... Sau đó hắt hơi một cái.

"Quên mất em bị viêm mũi." Hạ Minh Sầm cau mày: "Mau đi vào."

Anh xuống xà trước, sau đó bế cô xuống, móc khăn giấy trong túi ra để cô lau mũi.

Dụ Ấu Tri ngoan ngoãn xì mũi thật mạnh, khi anh đi vứt khăn giấy, cô không thể không nghĩ.

Sao cô có thể không yêu anh cho được.

Rõ ràng rất kiêu ngạo, nhưng lại đúng lúc thể hiện sự dịu dàng như vậy.

Dù nguyên nhân cái chết của cha mẹ không thay đổi do quá trình điều tra lại, nhưng Dụ Ấu Tri vẫn quyết định tham gia vào vụ án.

Cha ở trên trời linh thiêng, nhất định sẽ tán thành lựa chọn của em.

Tổ trưởng Từ rất vui, bày tỏ hoan nghênh cô gia nhập.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lão Thẩm cũng rất vui, không chỉ vui vì vụ án, mà vì học trò đã theo học hỏi ông từ rất lâu, để cô làm trợ lý thuận tiện hơn.

So với con gái ruột của mình còn ăn ý hơn.

Thẩm Ngữ- Con gái lão Thẩm gần đây đang nghỉ đông, những sinh viên cùng ngành đều đang đau đầu vì không biết thực tập ở đâu, còn cô ấy thì thơm lây từ cha, vừa được nghỉ đã chạy thẳng đến viện kiểm sát báo cáo, đúng lúc gặp phải vụ án lớn như vậy, thế là theo lẽ đương nhiên bắt đầu làm những công việc lặt vặt.

"Đúng lúc quá, chỗ Mã Tịnh Tịnh em qua trông nom đi Tiểu Dụ." Lão Thẩm nói, "Thầy vốn còn nghĩ tuổi tác của Tiểu Ngữ và Mã Tịnh Tịnh ngang ngang nhau, có lẽ sẽ dễ nói chuyện, ai biết hoàn toàn không, mỗi ngày Mã Tịnh Tịnh mở miệng khép miệng đều đòi kiểm sát Dụ, không biết vì sao quan hệ của cô ta với em lại tốt như vậy."

Nguyên nhân Thẩm Ngữ và Mã Tịnh Tịnh không có tiếng nói chung thực ra rất dễ hiểu, một người là cô gái sinh ra trong gia đình hạnh phúc, chưa từng chịu khổ bao giờ, còn một người sinh ra trong gia đình khốn khó, từ nhỏ đã thôi học bước chân vào xã hội, cái khổ gì cũng từng trải qua, hai cô gái tuy tuổi tác tương đồng, nhưng cuộc đời thì lại hoàn toàn trái ngược, sao có thể có tiếng nói chung.

Cùng ngày đó Dụ Ấu Tri gọi Hạ Minh Sầm lái xe đưa cô qua thăm Mã Tịnh Tịnh.

Khi tới nơi Thẩm Ngữ đang nói chuyện với Mã Tịnh Tịnh, Mã Tịnh Tịnh không hứng thú lắm, thế nhưng khi nhìn thấy kiểm sát Dụ và cảnh sát Hạ, mắt cô ta sáng lên rõ ràng.

"Hai người tới rồi à?"

Thẩm Ngữ có chút khổ sở bĩu môi, chào hỏi với bọn họ: "Chị Tiểu Dụ, cảnh sát Hạ."

Không lâu sau, cô ấy kéo Dụ Ấu Tri qua một bên, xin cô bí kíp trở thành bạn tốt của Mã Tịnh Tịnh.

Nhân lúc Thẩm Ngữ kéo Dụ Ấu Tri đi nói chuyện, Hạ Minh Sầm hỏi thẳng Mã Tịnh Tịnh.

"Sao, chỉ thích kiểm sát Dụ của cô à?"

Mã Tịnh Tịnh bĩu môi, phản bác theo bản năng: "Cái gì mà của tôi, không phải của anh sao?"

Sau đó cô ta thở dài, nói: "Không phải không thích Thẩm Ngữ, chỉ là khi thấy chị ấy, trong lòng hơi ghen tị, chị ấy rất ngây ngô, vừa nhìn đã biết là một cô gái lớn lên trong gia đình hạnh phúc, rõ ràng tôi còn kém chị ấy một tuổi đó!"

Vốn cho rằng lời than phiền già mồm này sẽ không nhận được bất cứ phản ứng nào của cảnh sát Hạ, nhưng lại nghe được anh nói: "Con người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng có thể thay đổi vận mệnh của bản thân, nửa đời sau của cô còn dài."

Mã Tịnh Tịnh sửng sốt chớp mắt.

"Anh thật sự là cảnh sát Hạ lạnh lùng mà tôi biết sao? Oh my god, thế mà lúc sinh thời tôi còn có thể nghe được lời an ủi từ miệng anh, tôi không phải kiểm sát Dụ, anh đừng nhận nhầm đấy nhé."

"..."

Cảnh sát Hạ khôi phục dáng vẻ xụ mặt như ngày thường, vẻ mặt vô cảm dặn dò cô ta: "Khoảng thời gian này đừng đi đâu biết chưa, vẫn chưa tìm thấy Chu Phỉ, thế nên tình cảnh của cô rất nguy hiểm."

Mã Tịnh Tịnh do dự mở miệng, cuối cùng chỉ ừ một tiếng.

Đợi sau khi người đi, cô ta mới chậm chạp móc điện thoại ra, mở khóa nhìn tin nhắn gần đây nhất.

Trong đó có một tin nhắn, là Chu Phỉ gửi.

Lúc cô ta nhìn thấy, phản ứng đầu tiên là nói cho cảnh sát Hạ, rằng có tin tức của Chu Phỉ rồi.

Thế nhưng sau khi mở hộp hội thoại ra, nội dung tin nhắn khiến cô ta không dám động đậy.

"Mã Tịnh Tịnh, nếu muốn Chu Phỉ sống thì nghe tôi, dám nói với cảnh sát, tự chịu hậu quả."

-

"Chu Phỉ vẫn không có tin tức sao?"

Trên đường trở về, Dụ Ấu Tri không nhịn được hỏi.

Vừa nhìn thấy Mã Tịnh Tịnh sẽ nhớ tới Chu Phỉ, đã thành thói quen rồi.

"Không." Hạ Minh Sầm nói: "Lúc này không có tin tức, thực ra vẫn coi như là một loại tin tốt."

Cũng đúng.

Không nhắc đến Chu Phỉ nữa, Dụ Ấu Tri nhắc tới một người khác: "Hai ngày nữa có lẽ thầy em sẽ tìm Tịch Gia hỏi chuyện, tuy em đã nói với thầy rồi, có lẽ cô ta không biết gì về chuyện của cha mình, nhưng thầy em nói đây là lưu trình, không thể lược bớt."

"Vậy cứ theo lưu trình mà làm đi, chắc chắn Tịch Gia dễ đối phó hơn cha cô ta, tới lúc đó thầy em có thể nhẹ nhõm hơn chút."

Sau đó chủ đề nói chuyện kết thúc.

Dụ Ấu Tri phát hiện chủ đề nói chuyện gần đây của bọn họ đều là công việc, chuyện liên quan đến hai người ngày càng ít.

Thực sự không còn cách nào, ai bảo bọn họ xem như là một nửa đồng nghiệp cùng ngành, lại còn làm chung một vụ án.

Đang nghĩ xem nên nói gì đó liên quan đến hai người, đột nhiên Hạ Minh Sầm hỏi cô: "Đi nhà anh hay nhà em?"

Một ngã rẽ bất ngờ.

Đây là chủ đề về hai người nhỉ?


Không kịp nghĩ ngợi gì, Dụ Ấu Tri nói: "... Tới nhà anh đi, em muốn sờ mèo."

Mèo của cậu chủ nhỏ thật sự đáng yêu lại còn ngoan, tới mới có mấy lần, chủ nhân của nó còn chưa thành nô lệ mèo mà cô đã trở thành nô lệ của mèo trước, còn lên mạng mua rất nhiều đồ cho mèo, thiếu điều không đem mèo từ nhà anh về nhà mình thôi.

Thế nhưng đợi khi đến nhà, tay Dụ Ấu Tri còn chưa chạm được vào bé mèo mướp nhà anh, đã bị Hạ Minh Sầm bế lên đùi.

Người đàn ông vừa về nhà, dáng vẻ lạnh lùng xa cách khi ở bên ngoài biến mất, nói chuyện cũng trở nên càn rỡ.

"Sờ mèo làm gì, sờ anh."

Nói là để cô sờ mình, nhưng tay thì không an phận, nắm vội lấy cằm dưới hôn cô.

Nhờ sự điều trị nhạy cảm của cảnh sát Hạ, mới đầu Dụ Ấu Tri không muốn ở trên sô pha, vì trong phòng khách có bé mèo nhìn, nhưng sau mấy lần, cô đã hoàn toàn quen nếp.

Cô chỉ có thể tự thuyết phục bản thân rằng dù sao thì không cùng giống loài, không sao cả.

Trước đó còn cảm thấy ghế sô pha trong chung cư quá nhỏ, chen chúc không thoải mái, vốn định đổi chiếc ghế to hơn chút, nhưng sau vài lần cảnh sát Hạ đột nhiên phát hiện, cảm giác bắt nạt đè ép người ta vào góc sô pha mà hôn rất tốt, bởi vì không giống giường, sô pha có tay vịn, thuận tiện để cô gác chân lên, khiến anh có thể nhìn rõ hơn, khiến anh không thể rời mắt.

Sau khi sờ "con mèo" cỡ lớn hình cậu chủ nhỏ này, Dụ Ấu Tri không còn sức lực nữa, đặc biệt là chân, chỉ có thể bị bế lên giường.

"Em không mang quần áo để thay." Cô ôm gối dặn dò, "Lát nữa anh lái xe đi lấy cho em bộ quần áo đi."

Bình thường Hạ Minh Sầm chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng hôm nay anh lại không gật đầu, mà nghĩ ra một cách hay để không phải chạy đi chạy về.

"Hay là em dọn qua đây đi? Ở chỗ anh giao thông khá tiện, nếu em không muốn đi tàu điện ngầm, mỗi ngày anh lái xe đưa đón em cũng được."

Dụ Ấu Tri nuốt nước miếng.

Quả thực là rất tiện, đối với một người hay đi lại mà nói thì thực sự quá hấp dẫn.

Nhưng cô không dứt khoát đồng ý, vẫn làm kiêu một chút.

"Không hay lắm, đây chẳng phải là ở chung bất hợp pháp sao? Chúng ta đều là nhân viên công chức, sẽ có ảnh hưởng không tốt."

Vốn cô còn mong đợi cậu chủ nhỏ sẽ dỗ cô thêm vài câu thì cô sẽ đồng ý, ai ngờ Hạ Minh Sầm im lặng chốc lát, rồi trực tiếp nói: "Vậy khi nào chúng ta đi đăng ký?"

... Cầu hôn hả?

Dụ Ấu Tri: "Anh đang đùa à?"

Hạ Minh Sầm: "Anh lấy chuyện đăng ký kết hôn ra đùa làm gì?"

Cô trợn mắt nhìn anh: "Anh thật sự nghiêm túc hả?"

Hạ Minh Sầm nhíu mày, có thể thấy sắc mặt anh xụ xuống.

"Đính hôn với Hạ Minh Lan thì nhanh lắm, đăng ký kết hôn với anh thì em do dự?"

"Không phải!" Lại lôi Hạ Minh Lan vào, Dụ Ấu Tri vội vàng giải thích: "Bởi vì đính hôn là giả, nhưng mà đăng ký kết hôn là thật đó, ý nghĩa khác nhau mà."

Lời giải thích rất chân thành, cậu chủ nhỏ miễn cưỡng chấp nhận, mím môi, hỏi cô: "Vậy em còn do dự bao lâu?"

"Đợi vụ án kết thúc?" Dụ Ấu Tri ngẫm nghĩ, bình tĩnh phân tích nói: "Gần đây phải đón giáng sinh lẫn giao thừa ở đơn vị, em sợ vụ án còn chưa kết thúc, tới lúc đó đang đăng ký giữa chừng thì hai chúng ta đã bị gọi đi tăng ca rồi."

"..."

Vô cùng có khả năng này.

Cậu chủ nhỏ không phải người không nói lí, lí do này rất trọn vẹn, thế nên anh lạnh lùng gật đầu đồng ý.

Cậu chủ nhỏ dù phụng phịu nhưng vẫn tình nguyện nói lí, nhìn vô cùng đáng yêu, Dụ Ấu Tri không nhịn được hôn lên mặt anh một cái.

Anh khẽ lườm cô một cái, lại vươn ngón tay đẩy cái trán cô ra.

"Đừng có lại gần anh."

Dụ Ấu Tri cười hì hì, làm ổ trong ngực anh, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, giọng nói mang theo sự tò mò, thêm cả chút mừng thầm không đè nén được: "Em thấy người ta đều nói so với phụ nữ, thực ra đàn ông không tích cực lắm với chuyện kết hôn. Cậu chủ, sau anh không do dự chút nào thế?"

Cậu chủ nhỏ thản nhiên nói: "Có gì phải do dự."

"Suy cho cùng chú Hạ và dì..."

Dụ Ấu Tri không nói hết, chú ý đến cảm nhận của anh, nhưng Hạ Minh Sầm hiểu ý cô.

Anh nói: "Chúng ta không giống bọn họ."

"Không giống chỗ nào."

"Chỗ nào cũng không giống."

Khác biệt ở chỗ dù sao đi nữa thì trong lòng anh luôn là người này, anh chỉ muốn ở bên người này, ngoài người trong ngực ra, anh không thể nghĩ tới khả năng đi đăng ký kết hôn với người khác.

Hai người cứ như vậy câu được câu chăng, nói chuyện tới mức lạc đề.

Dụ Ấu Tri đột nhiên nhớ ra: "Chúng ta đăng ký kết hôn phải báo cáo với đơn vị của mình trước đúng không?"

Hạ Minh Sầm: "Hình như là vậy."

"Vậy tới lúc mời tiệc, có phải cũng phải nói với đơn vị một tiếng?"

"Ừ." Hạ Minh Sầm nói: "Hình như có quy định không thể vượt quá mấy bàn."

Cảm giác làm nhân viên công chức cũng không tốt lắm, quá nhiều quy định, ngay cả kết hôn mở tiệc còn phải quy định này quy định kia.

"Không sao." Dụ Ấu Tri có hơi suy sụp nói: "Bên em không nổi một bàn đâu, hơn nữa cũng đã lâu không liên lạc với họ hàng của bố mẹ, người thân của em không nhiều.”

Hạ Minh Sầm không nói chuyện.

Một lúc lâu sau, anh hôn lên trán cô, trong mắt toàn là thương tiếc, trên miệng thì vẫn cố làm ra vẻ trách mắng: "Sao lại không có, chồng không phải người nhà của em sao?"

- ----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận