Vờ Ấu Trĩ

Người trước giờ luôn ngoan ngoãn đột nhiên lại giương nanh múa vuốt, lườm anh bằng đôi mắt tóe lửa. Hạ Minh Sầm bị dọa nạt bởi biểu cảm hung ác cùng giọng điệu giận dữ của cô, thế là anh im lặng hồi lâu.

Dụ Ấu Tri thét lên với anh xong thì hối hận, muốn nói tiếng xin lỗi, nhưng không biết vì sao bản thân lại không bình tĩnh được.

Thấy dáng vẻ chán ghét, kháng cự lại của cô, Hạ Minh Sầm buông cô ra, không nói gì thêm.

Hai người họ không hợp làm việc cùng nhau.

Hai người đều có nhận thức về việc này, nhưng suy cho cùng họ cũng đã đứng ở đây, dù thế nào đi nữa thì cũng không thể làm trì hoãn việc điều tra vụ án.

Cho nên dù nhịn thì cũng phải nhịn qua tối hôm nay.

Sau khi vào quán bar, Dụ Ấu Tri đã gần khôi phục lại tâm trạng, có thể nói chuyện bình thường với Hạ Minh Sầm.

Hạ Minh Sầm có nhiều kinh nghiệm với nơi thế này hơn Dụ Ấu Tri nên anh nhắc nhở cô vu vơ rằng đừng uống rượu linh tinh, cũng đừng vào những căn phòng bao ở sâu bên trong.

“Cẩn thận một chút.”

“Ừ.”

Việc điều tra vụ án kiểu nằm vùng giống như thế này, có lúc nằm vùng cả một tối cũng chưa chắc có được thu hoạch gì, thứ được thử thách chính là sự kiên nhẫn của điều tra viên; có lúc gặp những người có khả năng phản trinh sát tốt thì chính là trận đánh giằng co với thời gian.

Hạ Minh Sầm tìm một chỗ có ánh sáng hơi yếu rồi ngồi xuống, còn Dụ Ấu Tri ngồi trên quầy bar lần trước Hạ Minh Sầm từng ngồi, khoảng cách không xa, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy đối phương.

Dụ Ấu Tri nhìn anh đội mũ trùm đầu lên, lấy khẩu trang đen đeo lên mặt, cả người cũng chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.

Quả thực là hạn chế phô trương đến mức tối đa, không nhìn kỹ thì không thấy được ở đó đang có người ngồi.

Cô đang nghĩ có phải hôm nay mình đã ăn mặc sai cách rồi không thì thấy có người đi tới chỗ của Hạ Minh Sầm.

Là một cô gái trẻ.

Có người chỉ ngồi đó, dáng cao chân dài, uể oải ngửa đầu ra sau tựa vào sofa, lại thêm nửa khuôn mặt trên mà khẩu trang không che được, mắt mày anh tuấn và sơn căn cao đẹp lộ ra như nửa nước nửa non, người tinh mắt nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra người này có đáng để bắt chuyện hay không.

Vẫn là dáng vẻ cũ, Hạ Minh Sầm nghiêng đầu, nói chuyện với cô gái.

Sau khi nói chuyện một hồi, nhân lúc người ta không chuẩn bị, cô gái kia vươn tay kéo khẩu trang của Hạ Minh Sầm xuống. Nhưng anh chỉ cười biếng nhác, ánh mắt cô gái bừng sáng, ngay sau đó hai người họ nói chuyện còn vui vẻ hơn vừa nãy.

Nếu lần này anh bị chuốc thuốc, mình chắc chắn sẽ không quan tâm nữa, lần trước chỉ là bắt chó đi cày, lo chuyện bao đồng mà thôi.

Dụ Ấu Tri thu hồi ánh mắt, nghĩ bụng hay là mình cũng đi bắt chuyện với người khác nhỉ, chung quy vẫn có hiệu suất cao hơn so với việc ngồi đây ôm cây đợi thỏ.

Cô vừa đứng dậy chuẩn bị đi tìm mục tiêu thì mục tiêu đã tới.

“Người đẹp, đi một mình à?”

Ngũ quan người này dễ nhìn, chung quy là một anh đẹp trai, chỉ có điều ăn mặc hơi không đứng đắn và cà lơ phất phơ.

“Em ở trường đại học nào thế? Hồi trước đã từng tới đây chơi chưa? Sao không gọi gì mà uống? Hay là anh mời em một ly nhé?”


Rượu ở đây cô không dám uống, Dụ Ấu Tri từ chối vô cùng dè dặt.

“Em gái xinh đẹp ơi em chẳng thú vị gì cả, không gọi đồ cũng không nói chuyện với người ta, vậy em tới đây làm gì?” Anh trai nọ chống cằm nhìn cô, kéo dài giọng mà nói, “Mục đích của em khả nghi ghê ha.”

Dụ Ấu Tri thầm thấy căng thẳng, chớp mắt, gà mờ giả làm cao thủ chẳng dễ dàng gì, thế nên cô dứt khoát trưng ra biểu cảm lo lắng bất an.

“Trước đây em chưa từng tới chỗ như thế này.”

“Bạn em uống rượu ở đây, em tới tìm anh ấy.”

Anh trai kia lập tức có hứng thú: “Vậy sao em vẫn đang một mình? Bạn em đâu?”

Dụ Ấu Tri thở dài nói: “Em lén lút theo anh ấy tới đây, anh ấy không biết.”

“Vì sao?”

Cô mím môi, hơi cúi đầu, qua mấy giây mới ngước mắt lên nhìn anh trai kia một cách khó xử cùng với vẻ mặt “anh biết mà”.

Sử dụng lời nói, biểu cảm hoặc động tác để cho người ta lời ám chỉ và gợi mở, dẫn dắt đối phương nói ra lời mình muốn nghe, nếu như đối phương không quá cảnh giác thì rất dễ trúng chiêu.

Trong cuộc thẩm vấn hợp tiêu chuẩn, mớm cung là bất hợp pháp, bởi vì có khả năng sẽ chỉ dẫn sai cho kẻ tình nghi. Nhưng bây giờ đang “câu cá”, thế nên Dụ Ấu Tri rất yên tâm dùng cách này.

Quả nhiên anh trai kia bị đôi mắt hạnh trong veo của cô đánh lừa, chẳng đợi Dụ Ấu Tri nói thì anh ta đã tự tưởng tượng ra một vở kịch.

“Em đi theo chàng trai em thích tới đây đúng không?” Anh trai kia nói như thể mình là thám tử đại tài, “Chàng trai mình thích tới quán bar tán gái, em ghen nên mới lén lút theo tới đây.”

Không gì có thể khiến đối phương bị thuyết phục hơn sự thực mà chính bộ não của anh ta tưởng tượng ra.

Dụ Ấu Tri gật đầu: “Anh giỏi thế, thoáng cái đã đoán được rồi.”

Anh chàng kia đắc ý “hừ hừ” hai tiếng, hỏi ngược lại: “Chàng trai em thích là ai? Có đẹp trai bằng anh không?”

Nếu chỉ đại vào một người thì có thể có nguy cơ bị lộ, Dụ Ấu Tri lắc đầu, lấy cớ đáp: “Không được, nếu em nói với anh rằng anh ấy là ai, nhỡ đâu anh đi tìm anh ấy thì sao? Vậy em sẽ mất mặt lắm.”

“Ôi anh muốn giúp em mà,” anh trai nọ chớp mắt, đột nhiên tiến lại gần cô, hạ thấp giọng rồi nói, “chỗ anh có đồ tốt đấy, đảm bảo sẽ khiến anh ta thích… em.”

Cố ý ngừng ngắt, Dụ Ấu Tri lập tức nhạy cảm nghe ra lời ám chỉ. Cô giả bộ nghe không hiểu, cố ý nói: “Em không tin, em theo đuổi anh ấy lâu lắm rồi mà cũng không theo đuổi được, anh có cách gì khiến anh ấy thích em chứ?”

Anh trai kia bật cười: “Cách của anh tuyệt đối hữu dụng, chỉ sợ em quá ngây thơ không chịu nổi thôi. Nếu em to gan dám thử thì tầng trên quán bar có một khách sạn, bây giờ em có thể lên đó thuê một phòng trước.”

Dụ Ấu Tri hơi đỏ mặt, hé miệng, do dự nói: “Thật ạ?”

“Thật đó, đàn ông mà lừa người đẹp đều không phải thứ tốt lành gì mà.”

Không biết thứ tốt anh ta ám chỉ có phải thứ mà cô nghĩ hay không, anh trai này vẫn khá thận trọng, không nói rõ ràng ra.

Nhưng thực sự khả nghi, Dụ Ấu Tri suy tư một thoáng, rồi quyết định thử xem.

Cô chỉ nhìn về một hướng nhất định, anh trai nọ cũng nhìn theo ánh mắt của cô.


“Người đội mũ trùm đeo khẩu trang kia à?”

“Dạ.”

Người nào đó vẫn đang nói chuyện với con gái, chẳng qua lúc này đã đổi thành người khác.

Anh trai nọ nhìn hồi lâu, chẹp một tiếng: “Sao những cô gái ngoan ngoãn các em đều thích kiểu con trai nhìn có vẻ rất giỏi chơi bời đó vậy? Không sợ tổn thương à?”

Dụ Ấu Tri nói: “Càng chơi giỏi càng hấp dẫn người khác, con trai mà ngoan quá thì vô vị lắm anh.”

“Ngầu.” Anh trai nọ giơ ngón cái lên, “Vậy em gái xinh đẹp ngồi trước đi, anh đi thăm dò giúp em, em yên tâm, anh tuyệt đối không để em bị lộ đâu.”

Dụ Ấu Tri nở nụ cười cảm kích: “Dạ, em cảm ơn anh.”

Anh trai nọ tuy nói là giúp cô thăm dò, nhưng khi đứng dậy thì không vội đi ngay, ngược lại khom người đột ngột ôm vai cô, thổi hơi vào tai cô: “Đợi một lát nhé, anh tán đàn ông giúp em, thế nào cũng phải có thù lao đó.”

Đúng là biết kiếm tiền, Dụ Ấu Tri vui vẻ đồng ý: “Chỉ cần anh giúp được em, sinh hoạt phí tháng này của em đều cho anh hết.”

“Được! Đợi anh nhé người đẹp.”

Anh chàng nọ ngẩng đầu đi về phía Hạ Minh Sầm.

Dụ Ấu Tri lập tức lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Hạ Minh Sầm bằng tốc độ nhanh nhất và bằng những lời ngắn gọn nhất.

Quả nhiên Hạ Minh Sầm cảm nhận được di động trong túi quần rung lên, bèn lập tức lấy điện thoại ra.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn qua chỗ cô.

Lúc này anh chàng nọ đã đứng trước mặt anh.

“Trai đẹp ơi, có hứng thú lập hội chơi trò chơi không? Bên chỗ tôi có người đẹp đấy, xinh xắn lắm.”

Hạ Minh Sầm đưa mắt nhìn anh trai kia, lại liếc mắt nhìn Dụ Ấu Tri đang giao lưu ánh mắt với anh ở không xa.

Cô có khuôn mặt của cô gái ngoan ngoãn, khi trưng ra dáng điệu của kiểm sát viên thì rất nghiêm chỉnh, trang điểm lên thì quả thực rất xinh.

Thu hồi ánh mắt, Hạ Minh Sầm cười hai tiếng.

“Được thôi.”

*

Dụ Ấu Tri không ngờ rằng anh trai kia giúp cô tán đàn ông không hề dùng con đường đơn giản và thô bạo, ngược lại còn cố ý bày ra một trò chơi làm bước đệm giúp cô.

Anh trai ra vẻ yểm trợ: “Chơi mấy ván trước đã, đàn ông hiểu đàn ông, để anh nhìn hộ em xem anh ta có ý với em hay không.”

Dụ Ấu Tri thầm cảm thấy đây hoàn toàn là đang lãng phí thời gian, nhưng ngoài mặt vẫn phải trưng ra vẻ cảm kích.


Ngược lại Hạ Minh Sầm vẫn phối hợp diễn, lúc thấy cô còn thản nhiên hỏi một câu: “Sao em lại tới đây.”

Dụ Ấu Tri cúi đầu, tay để trên đầu gối, nắm váy nói: “Em, em tới tìm anh.”

Thế là cứ như vậy, một người giả dạng thành nữ sinh đại học chưa trải sự đời yêu đơn phương không có kết quả, một người giả dạng thành nam sinh đại học chơi bời không lo thiếu các nữ sinh theo đuổi.

Anh trai kia nhìn Dụ Ấu Tri, lại nhìn Hạ Minh Sầm, cảm thấy em gái xinh đẹp này quả thực khá dũng cảm, anh đẹp trai này vừa nhìn đã biết không phải kiểu người mà cô có thể giữ chắc rồi.

Hai người họ giả vờ, anh trai nọ cũng giả vờ theo, cười cợt nhả hỏi Hạ Minh Sầm: “Trai đẹp ơi, hai người quen nhau à?”

“Bạn học.”

Hạ Minh Sầm ngồi xuống vị trí cách Dụ Ấu Tri vài chỗ trống, sau đó phớt lờ cô theo lý tính.

Anh trai kia nhìn Dụ Ấu Tri vẻ thương hại.

Dưới góc độ của anh ta, đây là cảnh tượng tình yêu đơn phương đầy bi kịch khi một người con gái đối mặt với người cô thích nhưng người cô thích lại nhắm mắt làm ngơ.

Dụ Ấu Tri cũng phối hợp bĩu môi, làm ra vẻ thất vọng.

Nếu chỉ có ba người họ chơi với nhau thì mục đích trợ giúp người đẹp khó tránh khỏi quá rõ ràng, anh trai kia bèn tìm thêm mấy người khác chơi cùng, có nam có nữ, mọi người đều tới quán bar để tìm thú vui và giao lưu nên không ngại chơi cùng người lạ.

“Chơi gì? Đoán số à?”

Anh trai kia lắc đầu, lấy ra một bộ bài Tây từ ngăn kéo dưới bàn trà.

“Làm nóng người trước đã, chúng ta chơi trò nhà vua nhé.”

Quy tắc trò chơi nhà vua rất đơn giản, người rút được quân bài nhà vua có thể chỉ định bất cứ ai bốc được quân bài số khác hoàn thành “mệnh lệnh” do nhà vua sắp đặt.

Chơi trò này còn có dụng ý khác. Không thể chống lại mệnh lệnh của nhà vua, thế nên mệnh lệnh càng quá đáng lại càng thú vị.

Anh trai nọ phụ trách tráo bài, còn thể hiện hẳn cách tráo bài mới lạ với những động tác thành thạo và đẹp mắt, vừa nhìn đã biết anh ta là một tay chơi bài lão luyện.

Tráo bài xong, anh ta úp ngược các quân bài trên tay, bảo từng người rút bài theo thứ tự.

Sau đó anh ta tự rút một lá, nói vẻ bất ngờ và mừng vui: “Ái chà, Joker, vậy nhà vua là tôi đó.”

Dụ Ấu Tri nhíu mày, dường như đã láng máng đoán được anh ta muốn giúp cô như thế nào rồi.

“Được, vậy nhà vua là tôi phải chọn người đấy nhé, ừm, lá ba cơ và năm cơ.” Khóe môi anh trai nọ vương nét cười, “Phần mở màn chúng ta chơi kích thích để làm nóng bầu không khí, vậy số ba và số năm, hai người hôn nhau đi.”

Người trên bàn tròn lập tức hoan hô cổ vũ.

“Biết cách chơi đấy nhỉ.”

“Uầy!!! Kích thích!!! Tôi thích!!!”

“Số ba và số năm là ai hả? Mau ra đây làm theo lệnh đi.”

Dụ Ấu Tri nhìn lá bài trên tay mình, năm cơ.

Cô ngẩng đầu, đúng lúc trông thấy anh trai kia nháy mắt với mình vẻ mờ ám.

Tiêu đời rồi.

Cô nghĩ thầm.


Đúng như dự đoán, người ngồi bên cạnh Hạ Minh Sầm hô lên: “Có rồi có rồi, người anh em bên cạnh tôi là cây ba cơ!”

Hạ Minh Sầm nhìn lá bài ba cơ trên tay mình, nhếch môi, dáng vẻ chế giễu, hai ngón tay kẹp lá bài rồi quăng nó ra, sau đó hếch cằm, thản nhiên nhìn Dụ Ấu Tri mà im lặng.

Dụ Ấu Tri dùng ngón chân để nghĩ thì cũng biết ánh mắt của anh có nghĩa là gì.

Rõ ràng anh cũng nhìn ra mình bị anh trai phát bài kia đùa giỡn, anh đang hỏi cô muốn làm trò khỉ gì.

Dụ Ấu Tri biết mình là người khởi xướng chuyện này, cô đặt quân bài xuống, chủ động nói: “Không tiện lắm, tôi uống rượu nhé.”

Rõ ràng trên bàn này đều là những người thích thêm dầu vào lửa, họ lập tức từ chối: “Vậy không được đâu, ván đầu tiên đã uống rượu, vậy sau đó có còn muốn chơi nữa hay không?”

Hạ Minh Sầm ngồi im không động đậy, yên lặng nhướng mày nhìn cô với dáng vẻ lạnh lùng “Tôi xem cô kết thúc chuyện này như thế nào”.

Chuyện này thông thường đều là cánh đàn ông con trai chủ động. Nhưng khi đàn ông con trai không chủ động, con gái lại có da mặt mỏng, thường thì những lúc như thế này họ sẽ xấu hổ bối rối.

Tự lấy đá đập chân mình, bây giờ Dụ Ấu Tri hơi xấu hổ, dáng vẻ cúi đầu gượng gạo đã không phải là giả vờ nữa rồi.

“Tạo cơ hội cho em rồi đó, lên đi người đẹp.” Anh trai kia ghé vào gần tai cô rồi nói nhỏ, “Anh ta không lên thì em lên đi, dù sao em cũng thích anh ta, em cũng đâu có thiệt.”

Thấy cô vẫn do dự, anh trai kia thở dài nói: “Em nhát gan thế này mà còn muốn khiến anh ta thích em ư, xem ra dù anh cho em đồ tốt thì em cũng không dùng được.”

Dụ Ấu Tri bỗng ngước mắt.

Nếu điều tra vụ án mà sợ trước sợ sau, vậy thì chẳng bằng tranh thủ từ chức về nhà cho sớm.

Cô hạ quyết tâm, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Hạ Minh Sầm cứ thế nhìn cô đứng dậy và đi về phía mình trong tiếng hò hét của mọi người. Anh vốn tưởng cô sẽ tìm cớ để tránh né, ai biết được cô lại thật sự tuân thủ quy tắc trò chơi.

Ánh mắt anh càng lúc càng khóa chặt vào khuôn mặt cô.

Dụ Ấu Tri ngồi xuống chỗ bên cạnh Hạ Minh Sầm, hơi thở đến gần khiến vẻ mặt lãnh đạm như tường đồng vách sắt của anh khẽ sụp đổ.

Yết hầu chuyển động, Hạ Minh Sầm khẽ ho một tiếng, cụp mắt tránh đi, khi ngước mắt lên một lần nữa thì đôi mắt đen đã chuyển thành sâu không thấy đáy.

Còn Dụ Ấu Tri có một đôi mắt hạnh, trong đó là đôi đồng tử màu hổ phách nhạt, dưới ánh đèn lờ mờ trông giống như hai hạt pha lê biết phát sáng, từ trong đó Hạ Minh Sầm có thể nhìn thấy lúc này mình đã nhíu mày lại.

Anh mím môi, hơi thở nơi chóp mũi không ngừng trở nên dồn dập hơn, môi mềm còn chưa chạm, lòng dạ đã rối bời.

Hạ Minh Sầm không thể không túm lấy cổ tay cô, khàn giọng nói: “Em đợi đã…”

Nhưng đã quá muộn, cô giơ tay, kéo chiếc khẩu trang đang đeo trên cằm anh lên.

Trong khoảnh khắc Hạ Minh Sầm ngỡ ngàng, Dụ Ấu Tri cúi đầu, cách một lớp khẩu trang, nhanh chóng hạ môi xuống, hôn nhẹ anh một cái.

“…”

- ---------

Lời tác giả:

Định luật hôn môi ở tập 8 của phim truyền hình Hàn Quốc* trong truyền thuyết.

*Đề cập đến định luật nam nữ chính phải hôn nhau trong tập 8 của bộ phim. Những bộ phim truyền hình Hàn Quốc ăn khách như Which Star Are You From, The Heirs, Rooftop Prince, I Hear Your Voice, Pinocchio, Healer, Oh My Ghost… đều có nụ hôn đột phá trong tập 8.

PS: Trong thời gian dịch bệnh, mọi người đừng học theo, chú ý vệ sinh~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận