Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi
Hạ Cẩn Mai quay người lập tức nhìn thấy Vương Tuấn Kiệt và Lục Vĩnh Thành.
Lưu Bối Na cũng nhận ra, cô ta nhíu mày cười khẩy.
“Đám người này được thuê có khác, tận tâm thật đấy!”
Lưu Bối Na lẩm bẩm.
Nhưng Hạ Cẩn Mai về cơ bản không có quan tâm tâm đến lời cô ta.
Cô nhanh chóng đi về phía Vương Tuấn Kiệt: “Cậu mới trở về mau đi nghỉ đi! Nếu cậu có làm sao, fan của cậu bóp cổ tôi mất”
Hạ Cẩn Mai vui vẻ nói, có ý đùa vui.
Nhưng Vương Tuấn Kiệt nhăn mặt: “Em mà rời đi thì anh em bóp cổ em trước.
Còn chị có anh em bảo kê ai dám làm gì?”
Hạ Cẩn Mai bật cười.
Mặc dù Vương Tuấn Kiệt là nói đùa, cũng là hiểu lầm quan hệ giữa cô và Vương Tuấn Dương nhưng trong một khắc này cô thật sự có cảm giác mình được bảo vệ.
Có chỗ dựa thật là tốt.
“Mấy người vẫn còn chưa đi sao? Còn muốn diễn tuồng kịch gì nữa?”
Lưu Bổi Na cũng tiến tới, cô ta vòng tay trước ngực ngạo mạn nói.
Vương Tuấn Kiệt hừ lạnh một cái, không thèm đếm xỉa đến cô ta: “Chị dâu! Chị chưa ăn sáng phải không? Chú Lục, cho người chuẩn bị đồ ăn chưa?”
Nếu thật sự mối quan hệ của Hạ Cẩn Mai và Vương Tuấn Dương y như những gì Vương Tuấn Kiệt nghĩ thì thật sự anh ta chính là em trai chồng quốc dân người người muốn có.
Đẹp trai nổi tiếng thì khỏi phải bàn rồi, cái chính là rất ân cần dịu dàng và biết quan tâm người khác, dù có đôi lúc hơi làm quá.
“Không cần đâu, láy trở về tùy tiện ăn cái gì cũng được”
Hạ Cẩn Mai vội xua tay nói.
Lục Vĩnh Thành là người nghiêm túc, nhất định nghe xong sẽ cho làm ngay.
Nhưng cô thật sự không ngờ được chuyện Vương Tuấn Kiệt vừa nói ra khỏi miệng thì đã có người tới: “Chú Lục!”
Người đến là Tô Mạn Lâm, trên tay xách theo giỏ hoa quả và một túi đồ lớn.
“Cô Hạ, tin là cô và người nhà chưa ăn sáng.
Mọi người vất vả, nên tẩm bổ một chút, chúng ta có thể tới nhà ăn của bệnh viện”
Lưu Bối Na liếc nhìn cái giỏ xách trên tay, hoa quả cũng rất cao cấp, đồ tươi nhập khẩu của tập đoàn Vương thị liền cười khểnh: “Cũng kỳ công diễn thật đấy”
“Ủa! Kaz! Là cậu sao?”
Một âm thanh cất lên.
Vương Tuấn Kiệt vừa nghe thấy lập tức quay lại.
“Lương Thanh Sơn!”
Hạ Cẩn Mai chính mình cũng không ngờ được Vương Tuấn kiệt với Lương Thanh Sơn lại quen biết nhau.
“Ö, cô Hạ?”
Lương Thanh Sơn nhanh chóng nhận ra Hạ Cẩn Mai.
“Cậu quen chị dâu tôi sao?”
Vương Tuấn Kiệt nheo mắt hỏi.
Lương Thanh Sơn cười một tiếng nói: “Chị dâu? Bảo sao.
.
”
“Bảo sao? Có chuyện gì?”
“Bảo sao khi tôi tới xin số điện thoại cô ấy từ chối.
Xem ra tôi đã thất lễ rồi”
Lương Thanh Sơn cúi thấp người xuống lộ ý xin lỗi.
Lưu Bối Na lập tức tái mặt.
Vậy là người đàn ông ấy thật sự là Kazuma Vương? Không phải là kẻ đóng thế? “Kazuma Vương?”
Lưu Bối Na khó nhọc thốt lên.
“Chào cô! Nhân tiện, đúng như cô nói thì nghề của tôi là diễn viên!”
Vương Tuấn Kiệt quay sang châm chọc Lưu Bối Na.
Lúc này cô ta đỏ bừng mặt, cô ta định cúi người xin lỗi để tạo thiện cảm nhưng mà Lương Thanh Sơn đã kéo Vương Tuấn Kiệt đi, hoàn toàn phớt lờ cô ta: “Chú Lục, chăm sóc chị dâu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...