Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi
“Cô Hạ Cẩn Mai có ở đó không?”
Một bác sĩ mang theo một bộ hồ sơ tiến đến hỏi.
“Dạ có tôi đây!”
Hạ Cẩn Mai nhanh chóng đáp lời.
Ngay lúc này thì Lưu Thịnh Hào và Lưu Bối Na cũng nghe thấy liền bật dậy khỏi ghế.
“Tôi rất tiếc phải thông báo với cô và gia đình, thận của cô không tương thích với bệnh nhân.
Gia đình phải tìm cách khác thôi!”
Hạ Cẩn Mai và Lưu Thịnh Hào lộ vẻ thất vọng thấy rõ.
Đúng lúc này Lưu Bối Na lên tiếng: “Hừm.
Cô mua chuộc bác sĩ phải không? Một mặt cô tỏ ra bản thân tốt bụng sẵn sàng hiến thận, một bên mua chuộc bác sĩ nói thận mình không tương thích.
Cô cũng khôn quá đấy.
Nhưng mà không phải cô là mang họ Hạ sao? Cô không
tương thích thì còn ai nữa?”
Hạ Cẩn Mai lúc này nếu như không phải là lo lắng cho bác gái thì đã trực tiếp tiến lại mà tát cho Lưu Bối Na một cái rồi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì một vị bác sĩ khác đã tiến tới: “Cô gái! Cô nghi ngờ lương tâm người làm bác sĩ như chúng tôi sao? Cô gái này thật sự không tương thích với bệnh nhân, không thể cho thận được là lỗi của cô ấy sao? Cô ấy gặp chúng tôi tha thiết như thế
nào? Đêm qua cả viện chúng tôi thấy sự nhiệt tình của cô ấy mà làm cho cảm động đó.
Cô ấy chỉ là cháu gái bệnh nhân thôi mà chỉ vừa nghe đã vội vã đi làm xét nghiệm.
Cô nói gì thì cũng nên uốn ba tấc lưỡi trước nhé! Đừng đem bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”
“Bà ăn tiền rồi thay nó nói càn đúng không?”
Lưu Bối Na bị chửi đến sượng mặt, gần như nổi điên lên.
“Đúng là hết thuốc chữa.
Cô còn là con gái bệnh nhân đó!”
Vị bác sĩ không nhịn được mà cất tiếng.
Nói xong thì lắc đầu bỏ đi.
Lưu Bối Na toan đuổi theo thì Lưu Thịnh Hào giận dữ: “Bối Na, con thôi đi!”
Bị ba nạt, Lưu Bối Na mím môi lại không dám nói gì.
Hạ Cẩn Mai thì chẳng thèm bận tâm.
Thứ cô quan tâm duy nhất lúc này là tính mạng bác gái.
“Cô Hạ Cô Hạ phải không?”
Một tiếng nói cất lên.
Hạ Cẩn Mai theo phản xạ quay người lại.
“Thịnh Đăng Tuấn?”
“Lâu quá không gặp! Cô khác quá đấy!”
Thịnh Đăng Tuấn bước tới nói.
Khuôn mặt anh ta vẫn nghiêm nghị không hề có niềm nở bao nhiêu.
“Anh là bác sĩ ở đây ư?”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng.
“Đúng thế Tôi làm việc tại khoa di truyền.
Người nhà cô có chuyện gì sao?”
“Vâng.
Bác tôi bị bệnh thận.
Chúng tôi đang tìm thận thay thế mà không khả quan”
Hạ Cẩn Mai cũng không giấu diếm.
“Vậy tôi sẽ để ý tìm giúp.
Tôi đi đã nhé.
Rảnh rỗi chúng ta gọi cả Diệp Tịnh Nhi tụ tập nhé!”
Thịnh Đăng Tuấn nhanh chóng nói rồi vẫy tay rời đi.
Công việc trong viện rất bận rộn, đương nhiên anh không có thời gian để ở đây cà kê.
“Tạm biệt!”
“Cái tay đó là ai thế?”
Vương Tuấn Kiệt đôi mắt có phần thiếu ngủ chỉ về phía Thịnh Đăng Tuấn.
Có vẻ như đêm qua Hạ Cẩn Mai không rời đi nên Vương Tuấn Kiệt và chú Lục Vĩnh Thành cũng ở lại.
Nhìn thấy Hạ Cẩn Mai nói chuyện cởi mở với Thịnh Đăng Tuấn thì khó chịu.
“Chỉ là một bác sĩ thôi!”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng.
Chú đi theo anh em nhà họ Vương từ khi họ còn nhỏ, đã quá hiểu cái bản tính chiếm hữu nó thật sự có di truyền, phàm là người có liên quan kiểu gì cũng phải nắm rõ trong lòng bàn tay thì mới dễ chịu.
“Hai người chưa về sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...