Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi
Lưu Thịnh Hào đang ngồi trên ghế lập tức đứng bật dậy.
Người đàn ông kia gọi người thanh niên này là cậu Vương thì cũng thôi đi, lại còn nói chuyện với Hạ Cẩn Mai vô cùng kính trọng, còn nhắc đến việc tôn trọng việc riêng của cô thì càng sợ hãi.
“Ồ, mất công thuê hai người tới đây tỏ vẻ thần bí.
Cô không nói tôi cũng biết cô đang được một lão già bao nuôi đúng không? Đã như thế còn tỏ vẻ! Muốn người khác không biết thì đến một mình là được rồi lại còn bày đặt đem người đến nói cái gì mà cậu Vương, cái gì mà cậu chủ.
Thật quá nực cười”
“Động vào chị đâu tôi rồi còn muốn tôi đứng ngoài không quản sao?”
Vương Tuấn Kiệt nổi khùng.
Hạ Cẩn Mai thấy thế vội vàng nói khẽ: “Vương Tuấn Kiệt! Cậu làm ơn giúp tôi đi! Đây là hành lang bệnh viện, đừng làm ồn.
Chú Lục đưa cậu ấy ra đầu hành lang giúp tôi.
Tôi ở đây sẽ ổn thôi!”
Lục Vĩnh Thành gật đầu nhẹ một cái rồi bước tới kéo tay Vương Tuấn Kiệt rời đi.
Trước khi đi, ánh mắt Vương Tuấn Kiệt vẫn rất lạnh lẽo.
Khoảnh khắc này Hạ Cẩn Mai mới thấy anh em nhà Vương Tuấn Dương thật giống nhau, đều rất dễ nổi điên.
Lục Vĩnh Thành đã đưa được Vương Tuấn Kiệt ra bên ngoài đầu hành lang rồi thì ở trong này Lưu Thịnh Hào mới nói: “Cẩn Mai, con có gì giấu bác trai không?”
“Thực sự không có gì đâu ạ! Bác gái bị sao vậy ạ?”
Hạ Cẩn Mai nhanh chóng chuyển chủ đề khác.
“Bác bị suy thận, lần này có lẽ phải thay thận.
Có điều tìm thận tương thích không dễ”
“Ba nói sao cơ?”
Lưu Bối Na giật mình hỏi.
Xem ra cô ta đến trước nhưng cũng không biết nội tình căn bệnh của mẹ.
Cô ta vì chuyện này nên tạm thời gác việc công kích Hạ Cẩn Mai lại.
“Ba biết bệnh mẹ con một thời gian rồi, chỉ là không nói ra thôi.
Bà ấy không muốn hai đứa lo lắng”
Hạ Cẩn Mai thở dài: “Chúng ta có thể nhờ bệnh viện tìm thận”
“Bác đã đăng ký rồi đó nhưng cả năm rồi chưa có tìm được.
Chỉ có…”
“Chỉ có sao ạ?”
Lưu Bối Na vội vàng hỏi.
“Chỉ có người cùng huyết thống thì may ra”
Lưu Thịnh Hào cân nhắc nói.
Lưu Bối Na nghe xong thì khuôn mặt đại biến.
Cô ta biết ba vừa nói cái gì.
Nhà họ Hạ đã chẳng còn ai, huyết thống duy nhất chính là cô ta.
Ngoài ra còn có Hạ Cẩn Mai nữa.
Đúng rồi, còn Hạ Cẩn Mai.
Cô ta vội vàng.
“Bệnh của mẹ đã như vậy rồi, con lại đang mang thai.
Chỉ còn Hạ Cẩn Mai…”
Hạ Cẩn Mai vừa nghe thấy cô hơi nhíu mày.
Thật ra cô không ngại chuyện hiến thận, cô chỉ là thấy Lưu Bối Na thân là con gái lại có thể có thái độ đó.
“Bác trai, cháu có thể đi xét nghiệm thử.
Nếu như phù hợp cháu sẵn sàng…”
Lưu Thịnh Hào đôi mắt xúc động nhìn Hạ Cẩn Mai: “Cẩn Mai, bác trai, bác gái nợ cháu.
.
”
“Cháu mới là người cần cảm ơn hai người.
Bác chờ ở đây, cháu sẽ đi làm xét nghiệm ngay.
”
Lưu Bối Na cũng không ngờ Hạ Cẩn Mai lại nói lời nhẹ như lông hồng như vậy.
Chính lòng cô ta cũng bị kinh động.
Bên ngoài xe, Vương Tuấn Dương nhanh chóng nhận được thông tin từ bên trong bệnh viện.
Ngồi trên xe anh cau mày lại: “Thận?”
“Dạ đúng thưa cậu chủ”
“Ngăn cô ấy lại.
Còn nữa, liên hệ tìm thận.
Ngay lập tức”
Vương Tuấn Dương quát lớn.
Tiếng quát khiến cho Tiểu Trương ngồi bên trên cũng giật nảy cả mình.
Hạ Cẩn Mai ở lại viện trọn một đêm làm tất cả mọi xét nghiệm.
Bác gái cũng đã tỉnh dậy nhưng như những gì bác sĩ nói thì cần phải được phẫu thuật thay thận gấp mới mong duy trì được tính mạng.
Hạ Cẩn Mai hồi hộp chờ đợi bên ngoài hành lang bệnh viện.
Lưu Bối Na mệt quá gục trên vai Lưu Thịnh Hào.
Từ đầu tới cuối không hề nhìn thấy con rể quý An Lâm Khánh xuất hiện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...