Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi
Lương Thanh Sơn cất tiếng nói hướng về phía Hạ Vân Du.
Bà thấy thế thì mỉm cười rồi kéo chồng rời đi, không quên nói với Hạ Cẩn Mai: “Lúc khác bác cháu ta nói chuyện, con nhớ lời bác nói đấy”
Hạ Cẩn Mai không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Còn lại mình cô và Lương Thanh Sơn, anh ta nhìn cô từ đầu đến cuối, không quên tán thưởng: “Người ta nói người đẹp vì lụa, nhưng trong trường hợp này là lụa đẹp vì người.
”
Hạ Cẩn Mai hơi nhếch môi, không đáp.
Lương Thanh Sơn thấy cô không muốn nói gì thì cất tiếng: “Gô Hạ đúng là khiến người khác rất ngạc nhiên.
Tôi tò mò một chút, người đàn ông hôm trước thật sự là bạn trai cô sao?”
Hạ Cẩn Mai trong lòng vỡ lẽ, hóa ra Lương Thanh Sơn muốn hỏi việc này.
Câu hỏi này của anh ta đủ để cô biết rằng đối với thân thế gã tội phạm có khuôn mặt thư sinh kia Lương Thanh Sơn nhất định có quen biết.
Anh ta lúc này là muốn dò hỏi xem thực hư quan hệ của cô và gã tội phạm kia, liệu cô có biết thân thế thật sự của hắn không.
Hạ Cẩn Mai càng thêm tò mò, nhưng chỉ mỉm cười trả lời: “Đừng nghe hắn nói”
Lương Thanh Sơn đưa ánh mắt dò xét nhìn Hạ Cẩn Mai có vẻ như không tin tưởng lắm: “Vậy là lại một kẻ trồng cây si không có kết quả sao?”
Hạ Cẩn Mai không biết nói gì thì Lương Thanh Sơn đã nói tiếp: “Xem ra cô Hạ rất biết khiến người khác ngạc nhiên.
Nhà họ Vương…
chắc là…?”
“Tôi nghĩ rằng đó là việc riêng của tôi.
Cảm ơn anh lúc trước đã giải vây cho tôi.
Xin mạn phép, tôi đi trước ”
Hạ Cẩn Mai cảm thấy hôm nay đã gặp đủ thứ chuyện rồi, Lương Thanh Sơn cũng đã quá vô lý nên cô không muốn tiếp chuyện nữa.
Khi cô đi rồi thì từ cuối hành lang, Kiều Chính Minh nhìn theo bóng cô và Lương Thanh Sơn, ánh mắt thâm trâm đầy nghi ngờ, anh ta quay sang người bên cạnh nói: “Điều tra giúp tôi về cô gái này, nhất là những việc liên quan đến nhà họ Vương”
Anh ta cất tiếng nói xong thì cũng nhanh chóng lên xe rời đi, khóe miệng hơi cong lên.
Hạ Cẩn Mai trở lại nhà họ Vương thì cũng đã là tối muộn.
Cậu chủ nhỏ đang ôm lấy cái áo của cô mà ngủ.
Có vẻ như cậu bé đã quá quen với mùi hương cơ thể của cô.
Hạ Cẩn Mai ngâm mình trong bồn tắm.
Dường như Vương Tuấn Dương chưa trở về.
Ngày hôm nay gặp rất nhiều việc, Hạ Cẩn Mai cảm thấy hơi mỏi mệt.
Tắm xong, cô cẩn thận cất lại chuỗi trang sức vào hộp, tìm gặp chú Lục để giao lại: “Chú Lục, sợi dây chuyền và đôi bông tai, tôi xin gửi lại ạ!”
Lục Vĩnh Thành liếc nhìn Hạ Cẩn Mai mỉm cười: “Nếu là đồ cậu chủ đưa cho cô, lát cậu ấy về cô đưa lại cho cậu ấy, tôi không có quyền động vào.
”
Hạ Cẩn Mai nhăn mày nhăn mặt.
Cô vốn cảm thấy hôm nay vận khí mình không tốt lắm, nên chủ động tránh tiếp xúc với Vương Tuấn Dương mới mang bộ trang sức gửi chỗ chú Lục.
Nhưng xem ra kế hoạch của cô đã thất bại thảm hại khi Lục Vĩnh Thành chính thức từ chối.
Hạ Cẩn Mai hơi khịt mũi rồi rụt cổ trở lại: “Đành vậy!”
Cô thất vọng định ra về, Lục Vĩnh Thành bèn hỏi: “Cô Hạ có vẻ sợ gặp cậu chủ?”
“Người như anh ta không sợ mới lạ đó!”
Hạ Cẩn Mai không cần suy nghĩ đã trả lời.
Quả thật Vương Tuấn Dương trước giờ không gần người, đặc biệt là phụ nữ.
Nhưng là người bên cạnh Vương Tuấn Dương từ nhỏ, Lục Vĩnh Thành có thể thấy đối với Hạ Cẩn Mai, Vương Tuấn Dương đã bớt tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Nhưng sự dịu dàng của anh cũng khác với người thường.
“Tốt! Biết sợ tôi là tốt!”
Thanh âm vang lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...