Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Nghe đến đâu Diệp Tịnh Nhi đi từ căm phẫn, hoảng sợ rồi đến không tin được đến đấy.

Nghe xong, cô lặng người một hồi, đưa tay lấy khăn chấm chấm mồ hôi trên trán mới nói được.

“Hạ Cẩn Mai, tên Lâm Khánh và Lưu Bối Na đúng là cặn bã.

Gòn cái tay họ Vương kia…
nguy hiểm quá, cậu có thể.

.


Nhưng Diệp Tịnh Nhi không biết phải nói tiếp thế nào.

Đúng là Hạ Cẩn Mai còn con trai trong tay Vương Tuấn Dương, dù đứa bé chỉ là sản phẩm của quá trình mang thai hộ, sớm đã được xác định không có quan hệ gì với Hạ Cẩn Mai hết.

Nhưng dù là vậy, tình mẫu tử không phải nói bỏ là bỏ được.

“Hừm…
Cậu nên xác minh lại một lần nữa, nếu không đúng, cậu nên dùng tiền còn lại bỏ trốn đi.

Cậu sống như vậy, có khác nào bị nhốt trong hang cọp đâu.



Hạ Cẩn Mai không phản đối ý kiến của Diệp Tịnh Nhi, cô lấy trong cái ví ra một cái túi ziplock, trong đó có hai mẫu tóc của Hạ Cẩn Mai và tiểu bảo bối đặt vào tay Diệp Tịnh Nhi.

“Cậu giúp mình xác minh lại nhé!”
Diệp Tịnh Nhí lo lắng nhìn quanh rồi cuối cùng cho túi ziplock vào trong bóp cầm tay của mình.

“Hạ Cẩn Mai, mình nói thật, nếu chuyện này là thật thì…cậu chỉ có thể có một cách an ổn nuôi con”
“Cách gì?”
Hạ Cẩn Mai khẩn trương hỏi.

Diệp Tinh Nhi có vẻ như rất nghiêm túc mà nói: “Trở thành người phụ nữ của Vương Tuấn Dương.

Dù anh ta có nguy hiểm, nhưng nắm được trái tim anh ta cậu sẽ an toàn, hơn nữa còn có thể bóp chết cái tên cặn bã An Lâm Khánh”
Hạ Cẩn Mai giật cả mình.

Cô vốn nghĩ Diệp Tịnh Nhi là kiểu người đơn thuần, nhựng sau một năm này cô mới phát hiện Diệp Tịnh Nhi là người có suy nghĩ rất rõ ràng, rất kiên định và cũng đã trưởng thành thật rồi.

“Mình nói nghiêm túc đó.

Cậu nên suy nghĩ đến phương án này”
Diệp Tịnh Nhi nói thêm một lần nữa.

Hạ Cẩn Mai nhìn Diệp Tịnh Nhi hồi lâu không biết nói sao.


Đúng lúc này có bóng người đi đến, cả hai không tiện nói chuyện nữa mà vội vàng rời khỏi đó, đi lên lâu.

Trong lúc này, ở một góc xa, Vương Tuấn Dương ngồi trên xe lăn nhàn nhạt nói với Tiểu Trương: “Để ý cô gái bên cạnh Hạ Cẩn Mai đó”
Tiếu Trương nhanh chóng nhận lệnh: “Dạ vâng, thưa cậu chủ!”
Vương Tuấn Dương lại nhíu mày như nghĩ ra một cái gì đó rồi nói: “Hôm tôi bị thương, bên cạnh tôi, ngoại trừ cậu, sau đó là chú Lục, còn có ai không?”
Tiếu Trương giật nảy mình.

Nhưng anh không dám tỏ rõ ra mặt.

Những ngày này chứng kiến tâm trạng lên xuống thất thường của Vương Tuấn Dương anh cũng nhìn ra được một vài điều.

Hạ Cẩn Mai không đáng bị trừ khử như vậy.

Anh lựa chọn nói dối.

“Dạ, không có ai ạ!”
Vương Tuấn Dương gắt gao nhìn về phía Tiểu Trương chừng như không tin lắm, nhưng rồi anh vẫn bỏ xuống nghi ngờ.

“Được rồi, đi lên dự hội nghị”
Lúc này, Hạ Cẩn Mai đã đi đến lầu ba của khách sạn cùng Diệp Tịnh Nhi.

Từ xa đã nhìn thấy bác trai và bác gái đứng ở cửa đón khách.

Vừa thấy bóng Hạ Cẩn Mai, bác gái vội vàng tiến đến.

“Cẩn Mai, con đây rồi”
Lúc này, bổ mẹ của An Lâm Khánh cũng nhìn về phía cô.

Chuyện An Lâm Khánh giở trò có vẻ như họ không biết nên ánh mắt họ nhìn Hạ Cẩn Mai có vẻ như không mấy thiện cảm, nghĩ rằng cô thật sự bỏ đi khi hắn gặp khó khăn.

Hạ Cẩn Mai cũng không quan tâm lắm đến việc đó, cô chỉ cúi đầu chào: “Cháu chào hai bác!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận