Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Đây là lần nói chuyện đầu tiên kể từ hôm cô về nước, có tới nhà thăm hai bác, rồi sau đó, phát sinh sự việc của Lưu Bối Na cô cũng không liên lạc nữa, hai bác cũng không chủ động gọi, có lẽ ít nhiều cũng vì biết Lưu Bối Na sắp cưới An Lâm Khánh nên hai bác cũng có chỗ khó xử.

Bộ lễ phục của Phan Quân Sinh đã được gửi đến trước đó, thật sự rất đẹp, chỉ là Hạ Cẩn Mai có phần tức tối vì lời nói của Vương Tuấn Dương mà không muốn mặc nó mà thôi.

Nhựng trước khi cô đi tham dự đám cưới, Vương Tuấn Dương lại trực tiếp ngồi đó, chỉ đạo cô nhất định phải mặc bộ lễ phục này, còn nói với cô rằng cô quên mất rằng cô đã được bao nuôi hay sao.

Vì vậy nên cô ra ngoài không được để mất mặt anh.

Hạ Cẩn Mai thật muốn phản bác nhưng rồi lại nghĩ đến đứa con trai tội nghiệp của mình đành nhịn xuống.

Ngộ nhỡ, anh không vui, không cho cô ở đây chăm sóc con trai nữa thì cô biết làm thế nào.

Vậy là Hạ Cẩn Mai đành bấm bụng mặc chiếc váy vào.

Đương nhiên, đây là một bộ lễ phục thật khiến cho người khác phải trầm trồ.

Nó có màu tím biếc.

Màu sắc này rất kén người mặc, nhưng không phủ nhận rằng lại cực kỳ hợp với Hạ Gẩn Mai.

Nhất là tôn lên được làn da trắng ngân, chiếc cổ cao, trang nhã, phần xương quai xanh hút hồn được khoe rất khéo léo.

Ngực Hạ Cẩn Mai không quá lớn nên khi mặc chiếc đầm này vừa trang nhã lại vừa gợi cảm, khiến cho người khác không nhịn được phải đưa mắt nhìn thêm.

Vương Tuấn Dương nheo mắt từ xa.

Anh không hề che giấu một cái nhìn tán thưởng lúc này.

Anh nói: “Tốt! Người đẹp vì lụa.



Nói xong, anh vẫy tay một cái, Lục Vĩnh Thành từ phía sau mang đến một hộp trang sức.

“Lại đây!”
“Sao?”
Hạ Cẩn Mai có chút bất ngờ.

Nhưng vẫn tiến tới.

Vương Tuấn Dương nói: “Cúi xuống.

Tôi không đứng lên được”
Hạ Cẩn Mai tròn mắt nhưng vẫn lựa chọn làm theo Vương Tuấn Dương nói.

Anh tự tay mang cho cô một chiếc dây chuyền vô cùng tinh xảo được làm từ đá quý.

“Không cần đâu!”
Hạ Cẩn Mai nói khẽ.

Nhưng Vương Tuấn Dương cong môi: “Đừng có nghĩ đi đâu, ở đây có máy định vị.

Tôi không muốn cô bỏ trốn”
Hạ Cẩn Mai bất giác lạnh sống lưng.

Quả nhiên, đúng là cô nghĩ đi đâu mất rồi.

“Còn hoa tai tự đeo đi!” Vương Tuấn Dương nhàn nhạt nói.


Xong xuôi anh nói với Lục Vĩnh Thành: “Chú đưa cô ta đi.

Nhất định mang người về!”
Hạ Cẩn Mai nín thinh một chỗ.

Cô bỗng chốc trở thành vật trong tay người khác.

Dù thật lòng có muốn bỏ trốn thì cũng rất khó có thể thoát được sự kìm kẹp này.

Thật may, cô có động lực chính là con trai nên bản thân còn thấy bớt ấm ức.

Hạ Cẩn Mai được Lục Vĩnh Thành đưa đến khách sạn đó.

Một năm sau khi cô đi, An Lâm Khánh có thêm số tiền hai mươi tỷ nên việc làm ăn cũng có nhiều khởi sắc.

Hôn lễ cũng được tổ chức trong khách sạn lớn, dù không phải nơi hàng đầu Giang Thành, nhưng cũng là nơi không phải ai cũng vào được.

“Cô Hạ.

Tôi chờ cô ở bên ngoài.

Sợi dây chuyền, cô nhớ kỹ đừng có tháo ra.

Đó là vì an toàn của cô thôi.

Cậu chủ chỉ là cứng miệng.

Cô biết đấy, không biết, tên tội phạm đó có xuất hiện hay không.

Dù sao thì hắn cũng không có hành động như người thường.


Lục Vĩnh Thành cất tiếng căn dặn cô.

Cô có cảm giác bản thân bị cuốn vào một chuyện vô lý nhất từ trước tới giờ, vô tình lại thành người truyền tin cho hai gã đàn ông nguy hiểm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận