Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Chủ cửa hàng ngay tại thời điểm đó vội vã chạy ra cửa như chào đón một khách hàng khác.

“Cô Lưu, thật vui mừng chào đón côi!”
Ngay sau đó, chủ cửa hàng đon đả: “Cốp đồ trang điểm của cô chúng tôi không dám sơ suất, vẫn giữ lại cho cô đấy ạ!”
“Tất nhiên, chúng tôi đã trả tiền, các người dám không giữ đồ sao?”
Tiếng nói có chút ngạo mạn.

Thật tình không cần ngẩng đầu lên, Hạ Cẩn Mai cũng biết đó chính là Lưu Bối Na, là chị họ của cô, cũng chính là người đã cùng với An Lâm Khánh ở một chỗ làm việc dơ bẩn sau lưng cô.

Hạ Cẩn Mai định xoay người rời đi, bất chợt có một cô nhân viên cửa hàng cất tiếng: “Khách hàng, phiền cô dừng bước”
Hạ Cẩn Mai hơi cau mày nhìn lại, không biết là có chuyện gì.

“Có việc gì sao?”
Cô nhân viên cửa hàng tiến đến.

“Chúng tôi vừa kiểm lại hàng trên giá, có mất đi một thỏi son giá trị, chính là chỗ quây hàng cô vừa đứng, cô có thể cho chúng tôi kiểm tra túi xách được không?”

Hạ Cẩn Mai cau mày lại.

Cô chưa bao giờ nghĩ nhân viên quầy showroom lại có thái độ kiểu đó với khách hàng của mình.

Cô cất tiếng: “Cô vô lý quá rồi đấy, dựa vào đâu mà cô có quyền khám xét túi đồ của tôi?”
“Cô cứ cho kiểm tra một chút, nếu không có thì không phải là không có vấn đề gì rồi sao?”
Thanh âm của cô nhân viên cửa hàng khá lớn, bởi vậy ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác, bao gồm cả Lưu Bối Na.

Hạ Cẩn Mai vốn dĩ không thích dây dưa, nhưng thái độ nhân viên cửa hàng thật khiến cho người khác bức xúc.

“Tôi nói này, cô bảo kiểm tra xong không có thì là không có gì? Cô nói dễ nghe quá, cô coi người khác là kẻ cắp, lục soát xong rồi thì nói xong là xong hay sao? Đó là vấn đề về danh dự, showroom các cô quá thiểu chuyên nghiệp rồi đấy!”
“Có chuyện gì vậy?”
Hạ Cẩn Mai có thể thấy rất rõ đó là tiếng của Lưu Bối Na.

Cô ta có vẻ như là khách quen ở đây nên khi vừa mới cất tiếng nói, cô nhân viên cửa hàng đã ấm ức chạy đến thông báo: “Cô Lưu, thật tình nhờ cô phân xử cho…
Hạ Cẩn Mai lúc này quay người nhìn lại.


Mặt chạm mặt, bốn mắt chạm nhau.

Lưu Bối Na lúc đầu có chút kinh động nhưng nhanh chóng sau đó lại có chút trào phúng.

“Hạ Cẩn Mai? Sao lại là em? Em làm gì mà để nhân viên người ta muốn soát đồ thế kia?”
Hạ Cẩn Mai cố ý nói lớn để mọi người xung quanh đều quay nhìn Hạ Cẩn Mai.

Vốn là vừa từ nhà họ Vương về, cô ăn mặc cũng rất đơn giản, để tiện cho việc chăm sóc cậu chủ nhỏ, vô tình lại khiến cho những người này lấy cớ xúc phạm cô.

“Tôi không có thói quen lấy đồ không phải của mình”
Hạ Cẩn Mai cất giọng lạnh lùng.

Lưu Bối Na lập tức tái mặt.

Nhưng liền sau đó, cô ta dùng ánh mắt ra hiệu cho nhân viên cửa hàng tiến lại muốn soát đồ trên người Hạ Cẩn Mai.

Phản ứng tự vệ của Hạ Cẩn Mai thời gian này trở nên đặc biệt nhanh nhạy, có thể do liên tiếp gặp những chuyện trên trời rơi xuống võ cùng hoang đường, chính bởi vậy, mà nhân viên cửa hàng không chộp lấy được túi xách trên người cô.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui