Lục Vĩnh Thành nhận ra nét mặt anh đã không vui, lần nữa nói: “Cô Hạ, cô về đi thì hơn, cậu chủ nhỏ đã có bảo mẫu lo”
Hạ Cẩn Mai lo lắng.
Nhưng lần này không chờ cô đưa mà bảo mẫu đã tiến đến, trực tiếp ôm lấy cậu chủ nhỏ trên tay cô.
Tiếng khóc oe oe lại vang lên, từ đôi mắt vừa nhắm nghiền an tĩnh ngủ say kia lập tức nheo lại, nước mắt ở đó chảy ra, miệng méo đi, hai má đỏ lên.
Hạ Cẩn Mai đứng như trời trồng ở đó, cứ nhìn phía ấy, nghe tiếng khóc của trẻ thơ mà như xé lòng, viên mắt đỏ ửng chực khóc.
Cô lấn cấn không về, cứ ở đó nhìn theo bóng bảo mẫu.
Cậu chủ nhỏ càng lúc càng khóc to hơn, ngằn ngặt, bảo mẫu dỗ thế nào cũng không nín.
“Hay để tôi bế?”
Hạ Cẩn Mai thấp giọng đề nghị.
Khi mà Lục Vĩnh Thành còn phân vân chờ đợi Vương Tuấn Dương thì anh đã cong môi: “Không được!”
Hạ Cẩn Mai quay nhìn sang phía ấy cau mày lại.
Người trước mặt cô là ba của đứa trẻ, con trai khóc thành ra thế này một chút anh cũng không thương xót là sao? Cô giận quá, tính nói gi đó, nhưng khi giáp mặt với cái vẻ không tình người đó của Vương Tuấn Dương cô lại ngậm miệng lại.
“Oe…oe…oe….
Tiếng khóc vẫn như xé lòng Hạ Cẩn Mai.
Cùng lúc ấy, từ miệng của cậu chủ nhỏ ọc ra một đống sữa và chất nhầy trắng vàng xen lẫn, mặt tím lịm.
Bảo mẫu sợ hãi nói lớn: “Quản gia Lục, không ổn rồi, cậu chủ nhỏ bị trớ sữa, hình như bị sặc rồi!”
Hạ Cẩn Mai vừa nghe thấy thế, bất chấp cái nhìn của Vương Tuấn Dương chạy đến phía đó, cô đón lấy cậu chủ nhỏ từ trên tay bảo mẫu, dùng khăn lau phần sữa trớ bên ngoài, còn lại nhanh chóng lấy miệng, mút sữa sặc ra trên mũi cậu chủ nhỏ, thái độ vô cùng tận tâm.
Vương Tuấn Dương hơi nhướng mày lên, không nhịn được trực tiếp đẩy xe lăn lại quan sát tình hình.
“Hồng hào lại rồi!”
Lục Vĩnh Thành thở phào một cái.
Hạ Cẩn Mai mút xong sữa sặc lên mũi quay ra nhìn Lục Vĩnh Thành: “Lục quản gia, tạm thời sữa không làm tắc đường thở, nhưng vẫn cần làm sạch, mút bằng miệng không hết được, mà cậu chủ nhỏ sốt rồi, có lẽ khóc nhiều quá mà họng sưng lên, mau gọi bác sĩ đi! Hạ Cẩn Mai nói một lèo.
Ngay cả Lục Vĩnh Thành cũng không ngờ cô chưa từng tự tay chăm sóc con mình mà có thể biết tường tận như thế.
Ngay lập tức ông cho người gọi bác sĩ, còn bản thân thì không ngừng kinh ngạc nhìn cô.
Vương Tuấn Dương hơi mím môi lại.
Cậu chủ nhỏ được ôm trở lại trong lòng Hạ Cẩn Mai lại giờ đã nín khóc.
Tiếng thở có chút còn khò khè nhưng lại đều đặn.
Cô lại áp cậu chủ nhỏ vào lông ngực mình, cảm thấy bầu ngực mình hơi căng lên y như phản ứng sữa về.
Mặc dù Hạ Cẩn Mai ngay sau khi sinh bị tước mất con, nhưng cơ thể người mẹ luôn rất kỳ lạ, y như có thần giao cách cảm với con mình, kể cả là ngay từ khi sinh không cho con ti sữa thì tuyến sữa vẫn hoạt động, sữa vẫn về.
Và lúc này, khi đứa trẻ áp vào lòng cô, sữa lại dào dạt về khiến cho bầu ngực căng và hơi nhức nhối.
Chú thích: (*): Thơ “Con cò”của tác giả Chế Lan Viên
Hạ Cẩn Mai trong lòng hỗn tạp nhiều cảm xúc.
Năm qua, bị nhốt trong cái biệt thự bên nước ngoài đó, cô không có việc gì đem cẩm nang làm mẹ năm năm đầu đời ra tìm hiểu một lượt.
Mặc dù đứa con trong bụng cô không được mang đến thế giới này theo cách thông thường.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...