Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi
“Có thể, còn đang điều tra.
”
Hạ Cẩn Mai nghe xong không nhịn được mà thở dài.
Cô thấy người như Vương Tuấn Dương cũng thật là khổ, xung quanh toàn là những người không đáng tin.
Cô cũng thấy buồn thay cho anh, dù trong lòng vẫn rất phẫn nộ việc anh quy chụp cô lúc trước.
Khi mà Hạ Cẩn Mai còn không ngờ đến, bất ngờ, Vương Tuấn Dương kéo cô lại gân mình rồi ôm lấy.
Đầu anh dựa hẳn vào vai cô.
Hạ Cẩn Mai không ngăn cản, cũng không có ý phản đối.
Cô có thể cảm thấy Vương Tuấn Dương đang rất cô đơn.
“Hạ Cẩn Mai, em có thể…
đừng lừa dối tôi không?”
Hạ Cẩn Mai lạnh cả lưng.
Vương Tuấn Dương có ý gì? Tại sao lời nói lại giống như những người đang yêu nhau nói với nhau vậy.
Còn cô và anh, tồn tại thứ tình cảm đó sao? Hạ Cẩn Mai còn chưa lên tiếng thì Vương Tuấn Dương nói tiếp: *Xin lỗi.
Tôi xin lỗi vì đã đổ lỗi cho em chuyện của tiểu bảo bối.
”
Hạ Cẩn Mai cũng không ngờ được lời này được nói ra từ miệng Vương Tuấn Dương.
Cô không thể nghĩ được nguyên nhân của sự thay đổi này là gì? Là vì anh phát giác ra kẻ đứng sau vụ đầu độc, hay anh thật sự tin tưởng cô vô tội? “Việc tôi mang thai hộ cho anh là một hợp đồng, chúng ta đã thỏa thuận, nhưng tôi là con người, tình cảm tôi dành cho con trai tôi là thật.
Tôi thực lòng muốn chăm sóc tiểu bảo bối.
Có thể tôi trở thành đối tượng để kẻ khác lợi dụng khiến anh hiểu lâm.
Là một người mẹ tôi thấy mình rất có lỗi với con mình.
Anh biết đấy, tôi không có lý do gì để hại con cả.
Tôi không cân tiên, tại thời điểm đó cũng không hận anh.
Người tôi hận là An Lâm Khánh và Lưu Bối Na.
”
Hạ Cẩn Mai đột ngột nói, câu chữ có phần lộn xộn nhưng đó chính xác là những gì cô nghĩ về tất cả.
“Tất nhiên, tôi vẫn để bụng việc anh ra tay với tôi, còn chiếm đoạt tôi.
Đến thời điểm này tôi vẫn rất ghét anh vì những chuyện đó.
”
“Xin lỗi”
Vương Tuấn Dương nói với một giọng buồn bực, bàn tay anh ôm lấy cô chặt hơn, hơi ấm truyền vào nhau.
Hạ Cẩn Mai không thể phủ nhận lúc này trái tim cô cũng không còn cứng đầu như lúc nói ra mấy lời kia nữa.
“Em có biết đôi chân của tôi do ai hại không?”
Vương Tuấn Dương đột nhiên nói.
Hạ Cẩn Mai cũng không ngờ được hôm nay đối phương lại trải lòng với mình.
“Do ai hại?”
“Một người phụ nữ từng rất thân thiết.
Bà ta chưa một lần muốn tôi sống tốt, đôi chân này vẫn luôn phải giả vờ như vẫn bị liệt để đề phòng bà ta lần nữa ra tay.
Nhưng bây giờ, có lẽ đối tượng ra tay của bà ta chính là tiểu bảo bối.
Tôi thật sự mong em có thể bảo vệ con trai mình.
”
Hạ Cẩn Mai sửng sốt toàn thân.
Cô chưa kịp nói gì thì Vương Tuấn Dương nói tiếp: “Bất cứ người phụ nữ nào khi sinh con ra cũng sẽ yêu thương con mình có đúng không?”
Đây là một câu hỏi.
Hạ Cẩn Mai không chắc đối phương hỏi mình hay hỏi ai, vì ý của anh có phân mơ hồ, thái độ ngày hôm nay cũng rất mâu thuẫn.
“Đúng thế.
Mẹ nào cũng sẽ thương con.
Nhưng…”
Hạ Cẩn Mai nói tới đây thì đột nhiên nghĩ đến những lời Hạ Vân Du nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...