Nghĩ đến đây, Hạ Cẩn Mai lại không nhịn được nhìn về phía Vương Tuấn Dương.
Anh đổi với biểu tình con khóc rất lạnh nhạt, gần như không có.
Hạ Cẩn Mai đột nhiên cảm thấy khó chịu vì việc này.
Đứa bé lại khóc lớn hơn, tiếng xắc xô vang lên nghe thật hỗn tạp.
Hạ Cẩn Mai nhặn mặt lại.
Rồi, Hạ Cẩn Mai chính mình cũng tò mò đưa bé đêm đó rốt cuộc đã lớn thế nào? Cái mũi hồng xinh còn hơi hếch lên đầy vẻ đáng yêu nữa không? Mọi sợ hãi và bực dọc, hoang mang lúc trước, đột nhiên vì một khắc này tan đi mất, cô tiến lại phía đó, chen vào giữa đám bảo mẫu.
Lục Vĩnh Thành định tiến lên ngăn cản, nhưng ông liếc nhìn thấy Vương Tuấn Dương không hê nói gì, trái lại có phân hiếu kỳ ngồi trên xe lăn nhìn về hướng đó nên lùi lại, đế yên cho Hạ Cẩn Mai tới bên cậu chủ nhỏ.
Mấy bà bảo mẫu thấy cô đi đến thì lập tức tách ra nhường đường.
Có lẽ đã làm việc trong nhà giàu lâu, họ đã luyện được chiêu thức hiểu ý chủ nhân một cách nhanh chóng.
Hạ Cẩn Mai tiến đến, cô nhẹ nhàng cúi xuống bồng đứa bé trên tay.
Cậu chủ nhỏ khóc oe oe nghe thật thương.
Hạ Cẩn Mai nhìn xuống cái miệng bé tí hồng hồng đang mếu kia, tay quờ quạng thỉnh thoảng lại vò vào mặt cáu kỉnh.
Hạ Cẩn Mai không nhịn được liếc về phía kia một chút, cảm thấy đứa bé này giống Vương Tuấn Dương ở cái sống mũi cao thẳng, còn lại đoán chừng là giống mẹ nên rất đáng yêu.
Cô ôm cậu chủ nhỏ vào lòng mình, miệng bắt đầu hát mấy bài hát trẻ con, má áp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Ngủ yên, ngủ yên, cò ơi, chớ sợ Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân Con chưa biết con cò con vạc Con chưa biết những cành mềm mẹ hát Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân”
(*) Tiếng hát của Hạ Cẩn Mai nỉ non, ngọt ngào lại dịu dàng.
Cô vân bông cậu chủ nhỏ trên tay, ngửi hương sữa vương trên người đứa trẻ, lồng bất giác ấm lại, cảm giác như ôm chính đứa con còn chưa từng thấy hình hài của mình, viền mắt khẽ đỏ lên.
Thoáng chốc, cái mặt cáu kỉnh của cậu chủ nhỏ lập tức giãn ra, tiếng khóc cũng ngừng, đôi mắt mở to nhìn Hạ Cẩn Mai rồi lơ mơ ngủ lại nhanh chóng.
Ngay kể cả khi cậu chủ nhỏ ngủ rồi, Hạ Cẩn Mai vẫn cẩn thận ôm lấy y như trân bảo, không dám lơ là một chút, mắt chăm chú nhìn, sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay ra thôi, cậu chủ nhỏ sẽ mở mắt thức giấc.
Từng chuyển động nhỏ của Hạ Cẩn Mai nãy giờ đều bị Vương Tuấn Dương quan sát tỉ mỉ, đôi mắt đầy nghi kỵ trước đó dịu đi mấy phân.
Nhưng rồi khi không gian yên ẳng trở lại không lâu, môi mỏng lại cong lên, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nói: “Bảo cô ta đi về đi”
Lục Vĩnh Thành đang ngây ngốc nhìn khung cảnh đẹp đẽ và bình yên ấy lập tức thu hồi lại biểu cảm.
Ông thoáng một chút lưỡng lự, nhưng rồi nhìn ánh mắt lạnh lẽo và khuôn mặt không hề có một chút xúc cảm ngồi đó ông đành bước đến: “Cô Hạ, mời cô trao cậu chủ nhỏ lại cho bảo mẫu.
Tôi sẽ cho người đưa cô về”
Hạ Cẩn Mai vừa nhìn cái cục bông ấm áp trong lòng mình say giấc, đôi môi và hai má phiền hồng không nỡ buông ra.
Nhưng lúc này bảo mẫu đã đi đến trước mặt.
Cô nào có lựa chọn? Và dù có thế nào thì đây cũng là con của Vương Tuấn Dương, không phải con cô, cô đâu có quyền nấn ná.
“Cô Hạ”
Lục Vĩnh Thành nhắc thêm một lần nữa, Hạ Cẩn Mai mới luyến tiếc bỏ ra.
Bảo mẫu đã chìa tay chờ cô trao cậu chủ nhỏ cho mình.
Nhưng khi Hạ Cẩn Mai vừa nới lỏng tay ra khuôn ngực buông khỏi cục bông nhỏ ấy, cậu chủ nhỏ lập tức khóc ầm lên.
Hạ Cẩn Mai lại luống cuống ôm vào lồng ngực mình, khẽ ru lại.
Vương Tuấn Dương cau mày.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...