Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi
Người phụ nữ trước mặt này đối với anh mà nói thật quá khó hiểu.
Lòng dạ thâm sâu nhường nào mà anh có thể thấy khuôn mặt thánh thiện đến nhường này? “Cô có ý gì?”
Hạ Cẩn Mai nhận ra đối phương đã nhường mình một chút liên chớp cơ hội.
“Anh có nhớ một buổi tối khi Vương Tuấn Kiệt sắp rời đi có đến tìm tôi bị anh bắt gặp không?”
“Nhớ.
Thì sao?”
Vương Tuấn Dương lạnh lùng.
“Hôm đó cậu ta mang tặng tôi một túi mỹ phẩm.
Vậy nên tôi cần làm rõ độc anh xét nghiệm ra nằm ở túi mỹ phẩm nào.
”
Hạ Cẩn Mai nói rất rành rọt, thanh âm bình tĩnh đến độ khiến người ta nửa tin, nửa lại nghi ngờ.
“Sao vậy? Cô không còn ai đổ tội lại đổ cho Vương Tuấn Kiệt à? Cô nói xem nó cần gì phải vậy?”
Vương Tuấn Dương cười khinh bỉ nói.
Đột nhiên anh có cảm giác Hạ Cẩn Mai đang trong tâm thế “còn thở là còn gỡ”.
Lòng anh càng thêm ghét cô cay đẳng.
“Hào môn các anh sao tôi biết được.
Các anh tranh giành nhau địa vị, quyền lực, tiên tài.
Tôi không ám chỉ Vương Tuấn Kiệt, nhưng tôi chỉ muốn xác định thứ gây độc cho tiểu bảo bối là thứ nào thôi, biết đâu đó có kẻ lợi dụng cả tôi, rồi lợi dụng cả Vương Tuấn Kiệt?”
Hạ Cẩn Mai thật tình cũng không dám chắc mà đổ tội cho Vương Tuấn Kiệt được, thực sự mọi thứ rất mơ hồ.
Vương Tuấn Dương cười lớn: “Xem kìa, cô nói nghe như trò hề vậy.
Tóm lại là cô muốn biết làm cái gì? Muốn tìm thủ phạm khi mình là thủ phạm sao? Được, nếu vậy thì tôi nói luôn cô nghe, mỹ phẩm tôi mang đi xét nghiệm là thứ cô đang dùng, không phải hộp Tuấn kiệt tặng, các mỹ phẩm đó xét nghiệm từng cái sẽ không ra độc tố rõ rệt, nhưng phối với nhau lại ra độc tố đáng kính ngạc đó.
Thật sự rất dụng công.
”
“Nhưng tôi thật sự không biết mà.
Nếu như tôi thật sự muốn giết con mình, vậy thì tôi cứu nó làm gì khi tên bắt cóc tới nhà?”
Hạ Cẩn Mai bắt đầu chất vấn.
Hiếm khi Vương Tuấn Dương có kiên nhẫn nghe cô, cô phải tận dụng.
Vương Tuấn Dương trái lại vẫn chẳng có vẻ gì là tin tưởng Hạ Cẩn Mai: “Bởi vì tham vọng của cô còn lớn hơn, không chỉ là muốn lấy mạng con trai tôi mà cô còn muốn lấy mạng tôi nữa.
”
“Đồ điên.
Anh và tôi không thù không oán, tôi hại anh mà làm cái gì?”
Hạ Cẩn Mai thật sự mất hết kiên nhẫn.
“Nói vậy thì chính tôi cũng muốn đặt câu hỏi tại sao tên bắt cóc đó lại ở nhà cô? Tình cờ ư? Duyên số ư? Cái đó cũng hoang đường quá rồi.
Rõ ràng đây là có mục đích”
Vương Tuấn Dương nói.
Hạ Cẩn Mai thực tình cũng không biết phản bác.
Lần đầu tiên cô có cảm giác chính mình là một quân cờ trong tay ai đó mà cô không thể nào biết được, cũng không phát giác được.
Dường như mọi thứ xảy đến với cô đều nằm trong tính toán của một người bí mật.
Hạ Cẩn Mai mất một thoáng kinh động.
Nhưng rồi trong lòng cô vẫn không thể nào ngưng ý định muốn làm rõ thân phận người phụ nữ này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...