Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi
“Vì sao?”
Vương Tuấn Dương tiếp tục kích động gào lên.
Người đàn ông này vốn đa nghỉ.
Lúc này đây sự đa nghi càng lớn, y như miệng núi lửa phun trào nham thạch, sức nóng của nó đủ sức giết chết cả một thành phố.
“Tôi không có.
Tôi ở đây chăm sóc cậu chủ nhỏ là vì tôi biết…”
“Cô biết cái gì?”
Vương Tuấn Dương kích động gào lên.
Hạ Cẩn Mai sợ đến hết hồn hết vía, theo phản xạ co rúm người lại.
Cô có thể nhận ra được sự kích động này của đối phương đến từ tuyệt vọng và đau lòng.
Chỉ nhìn thế thôi cô cũng biết con trai cô e là lành ít dữ nhiều.
“Tôi biết cậu chủ nhỏ là con trai tôi đẻ thuê cho anh!”
Hạ Cẩn Mai cũng hết chịu nổi, cô gào lên và không giấu giếm nữa.
Đối phương ngây cả người ra, toàn thân chấn động.
Ánh mắt đầy mâu thuẫn.
Tay anh cuộn lại thành nắm đấm.
“Anh nói đi, con trai tôi sao rôi?”
Hạ Cẩn Mai nôn nóng hỏi.
Cô không cho đối phương cơ hội để suy xét thêm.
Vương Tuấn Dương cơ bản không quan tâm đến câu hỏi của cô.
Anh quét ánh mắt sắc lạnh lên người Hạ Cẩn Mai rồi hỏi: “Tại sao cô biết?”
Hạ Cẩn Mai lạnh cả người.
Thời khắc này cô mới thấy hết được sự đáng sợ của Vương Tuấn Dương.
Những ngày qua là cô đã bỏ xuống cảnh giác với anh quá lâu nên quên mất rằng anh tàn nhẫn đến thế nào.
“Tôi lén đi làm xét nghiệm.
”
Hạ Cẩn Mai không dám giấu diếm.
Nhưng cô không thể lôi cô bạn Diệp Tịnh Nhi vào.
Vương Tuấn Dương vẫn không dịu lại, trái lại cái lý do cô đưa ra càng làm cho anh thêm tức giận.
“Khá lắm! Khá lắm! Cô dám qua mặt tôi.
”
Hạ Cẩn Mai dễ dàng nhận ra rằng ngày hôm nay xưng hô của anh đã thay đổi.
Cô sợ.
Nhưng cô lại càng lo cho con trai hơn.
Cô gần như cầu xin đối phương: “Tôi biết tôi qua mặt anh là tôi sai.
Xin anh cho tôi biết tình hình của con trai.
Cầu xin anh.
Tôi chỉ cần biết con trai tôi bình an là đủ.
”
“Cô không phải mẹ nó.
Tôi không cần một người mẹ nào cho con trai tôi.
Im miệng lại.
Cho đến lúc tôi điều tra xong chuyện này cô đừng hòng bước ra khỏi phòng nửa bước”
Vương Tuấn Dương gào lên, bàn tay gạt phăng mọi thứ trên bàn.
Bộ chén trà rơi xuống vỡ toang, trên nền đá hoa cương âm thanh chát chúa vang lên.
“Choang! Xoảng! Xoảng!”
Hạ Cẩn Mai run lập cập.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ trải qua sự uy hiếp lớn đến thế.
Nội tâm cô dao động kịch liệt, đồng tử mở hết cỡ nhìn người đàn ông trước mặt lạnh lùng rời đi.
Trong phòng bệnh vắng lặng, Vương Tuấn Dương ngôi tựa trên chiếc xe lăn, đếm những giọt nước trên chai truyền.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...