Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Ngoại ô thành phố, kho hàng tập đoàn Vương thị.

Vương Tuấn Dương ngôi trong một kho hàng lớn, rộng mênh mông, trên mặt đầy trầm tư, bên dưới không biết có bao nhiêu là nhân viên đang cúi gằm mặt, chân tay bủn rủn đầy lo âu.

“Quản lý Triệu, ông nói xem.


Vương Tuấn Dương đẩy một cái biên bản kiểm kê về phía một người đàn ông tóc đã hai màu, cặp kính trễ xuống lỗ mũi, chân tay run rẩy.

“Chủ tịch Vương, sai sót này tôi xin chịu trách nhiệm”
Quản lý Triệu nhăn nhó nói.

Kỳ thực để xảy ra sai sót trong việc đánh mã hàng đúng là do ông ta không kiểm soát tốt dẫn đến việc hàng hóa bị giao sai cho khách, số lượng giao không quá lớn nhưng lại mất công giao lại, ảnh hưởng uy tín của tập đoàn, lại khiến nhân viên lại phải làm thêm giờ.

Các nhân viên khác trong lòng cũng đầy lo lắng, sai sót này Vương Tuấn Dương nhất định sẽ đem quản lý Triệu ra kỷ luật, còn phát hành văn bản kỷ luật toàn hệ thống, rồi trực tiếp nghỉ việc, đối với một người nhiều năm cống hiến như quản lý Triệu mà nói thì đây đúng là quá nặng.

Tất cả đều nín thở chờ đợi phán quyết của Vương Tuấn Dương.


“Reng.

.


Điện thoại đột nhiên vang lên.

Cả kho hàng đột nhiên im phăng phắc có tiếng thở ra như muốn lấy lại bình tĩnh.

Vương Tuấn Dương liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.

Là Hạ Cẩn Mai.

Chẳng hiểu sao mà khóe môi anh hơi cong lên thấp thoáng ý cười.

Những người có mặt ở đó từ đầu lén theo dõi nhất cử nhất động của Vương Tuấn Dương lúc này có phần khác với ngày thường, ai nấy đều mím môi nhưng trong lòng kinh động.


“Hừm”
Vương Tuấn Dương ấn nút nghe.

Vừa nghe thấy tiếng Vương Tuấn Dương, Hạ Cẩn Mai giật thót tự nghĩ: “Lại bật chế độ mặt lạnh rồi”
Nghĩ đến đây cô hít một hơi, tự mình cũng bật chế độ vuốt đuôi: “Cái đó…
Hôm nay tôi có nấu ăn, trưa có thể mang qua cho anh không?”
Hạ Cấn Mai vừa nói vừa uất hận chính mình.

Vương Tuấn Dương đứng hình mất mấy giây, hắng giọng một tiếng: “Nay không ở thành phố, hôm khác đi”
Quản lý Triệu từ đầu đến giờ run như cầy sấy, lúc này ngước mắt nhìn lên vì không tin vào tai mình.

Thanh âm ôn nhu, dịu dàng có phần bối rối này cũng có thể được cất lên từ bộ phận phát thanh của chủ tịch Vương kia sao? Hạ Cẩn Mai nặn ra một nụ cười: “Vậy để hôm khác”
Cô trù trừ không biết phải nói với Vương Tuấn Dương tiếp theo thế nào.

Nay bác gái phẫu thuật, cô không muốn chỉ ghé qua một chốc một lát mà muốn mấy ngày ở lại viện chăm sóc bác gái, cô biết Lưu Bối Na đang mang bầu, có thể không tiện ở lại, còn bác trai thì đã nhiều ngày mệt mỏi rồi.

Nhưng mà sao có thể xin đi liền mấy ngày được bây giờ chứ.

“Còn việc gì sao?”
Vương Tuấn Dương hơi không còn nhẫn nại vì cô cứ ậm ừ mãi không nói xong.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận