Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi
Đi qua một cái ngõ nhỏ vắng hoe, cả hai đều cùng lúc nhìn thấy một cánh cửa nhỏ đối diện một đống gạch vụn lâu không có người dọn.
Vương Tuấn Dương đôi mắt có chút lạnh lẽo cùng với ánh nhìn đề phòng, anh tiến lên trước, thận trọng mở cửa phụ ra.
Tiểu Trương cũng nhanh nhẹn bám theo, ánh mắt nhìn bốn xung quanh yếm hộ ngay lưng, súng cũng đã lên nòng.
Bên trong phường thêu, mọi thứ tịch mịch đến đáng sợ, trên sân lá rụng xuống nhưng không có ai dọn đã lâu.
Phường thêu khá rộng, nhà chính, nhà phụ đầy đủ cả, nhưng tuyệt không có bóng người.
*”CẠCH!”
Vương Tuấn Dương đẩy một cánh cửa trên nhà chính.
Cánh cửa để lâu kêu “két”
một cái.
Tiểu Trương có thể nhận ra đây là thư phòng của chủ nhân.
Trong đó đồ đạc vẫn nguyên vẹn, nhưng lại chẳng có một ai.
Căn nhà lớn như vậy, lại nhiều đồ quý, không có người mà đồ đạc vẫn nguyên vẹn xem ra cũng có điểm nghi vấn lớn.
“Cậu chủ!”
Tiểu Trương ngay lập tức gọi Vương Tuấn Dương.
Từ hướng anh ta đang nhìn, có thể thấy hai người đang bị trói chặt dựa lưng vào nhau, một nam một nữ, miệng bị bịt kín, khuôn mặt đờ đẫn không còn tỉnh nữa.
Vương Tuấn Dương quét ánh mắt thật nhanh khắp thư phòng một lần, anh hét: “Cẩn thận!”
Nhưng Tiểu Trương đã không kịp nghe lời cảnh cáo của Vương Tuấn Dương, sàn nhà đổ sập xuống, anh kéo theo hai người bị trói rơi xuống dưới.
Đó là một cái bẫy đã được thiết kế sẵn để chờ đón Vương Tuấn Dương.
Vương Tuấn Dương chạy tới mép sàn gọi vọng xuống.
“Tiểu Trương, không sao chứ?”
“Tôi ổn!”
Nhưng ngay sau khi Tiểu Trương nói lời ấy thì bên trên nơi Vương Tuấn Dương đang đứng lập tức xuất hiện mấy người.
Vương Tuấn Dương nắm chặt súng trong tay, quay người nhíu mày thấy ba tên vừa xuất hiện.
“Có chuyện gì sao?”
Tiểu Trương cất tiếng nói khi thấy bên trên không còn nghe thấy tiếng Vương Tuấn Dương.
“Chúng ta có khách!”
Vương Tuấn Dương nói lớn.
Tiểu Trương nghe thấy liên cau mày lại, cà nhắc đứng lên khỏi chỗ vừa bị bẫy ngã xuống liên quan sát xung quanh tìm đường đi lên.
Từ trong đám mấy người vừa xuất hiện, một tên có cái đầu húi cua bước lên trước hất hàm hỏi: “Mày không phải là Lăng Hạo Khiêm sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...