Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi
Đúng là không phải anh ở trong cái văn phòng này giả làm Vương Tuấn Dương mới lần đầu.
Chỉ là công việc đóng giả này tù túng vô cùng.
Tự nhiên làm một người bình thường phải giả vờ bị liệt ngôi trên xe lăn, lại thành đối tượng nhìn vào của những người chi bốn, chi năm nhà họ Vương, đúng thật là không dễ chịu chút nào.
“Tốt! Vậy thì bỏ cái bộ đồ cậu đang mặc trên người đây! Lăng Hạo Khiêm buồn bực thay đồ ra, khoác trên mình bộ đô Vương tổng, ngôi trên cái ghế không phải ai cũng chịu nổi sức nặng của nó thật khiến anh thầm kêu khổ.
“Hôm nay thư ký Lâm đã sắp xếp lịch trình cả rôi, chỉ là lão Vương Đô Nghĩa sẽ tới tập đoàn, kiểu gì cũng ngó qua xem bóng dáng tôi có ở Vương thị không mà thôi.
Nếu có đòi gặp cứ báo bận không gặp là được, không cân cho ông ta mặt mũi.
”
Vương Tuấn Dương vừa nói vừa mặc lại trang phục của Lăng Hạo Khiêm.
Dáng hai người tương đương nhau nên cũng không gặp bất tiện gì.
Thay xong, anh tự mình trang điểm một chút để tạo hình biến đổi, da đen hơn một chút để người khác không nhận ra.
“Vâng, cậu chủ tôi biết rồi ạ!”
Vừa nói anh ta cũng cài cái máy chuyển giọng lên trên cổ áo vest.
Vương Tuấn Dương thay xong đồ thì gọi thư ký Lâm tới dặn dò, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Vương thị.
Ngoại ô phía Nam.
Vương Tuấn Dương bước xuống khỏi chiếc xe hơi, bên cạnh là Tiểu Trương, cả hai sải chân bước về phía một khu chợ.
“Cậu chủ! Sao hôm nay cậu lại muốn tới đây?”
“Tìm người!”
Vương Tuấn Dương đáp nhanh.
Khu chợ Vương Tuấn Dương tới là một khu bán rất nhiều đồ thêu, bởi vì ngoại ô phía Nam là nơi phát triển làng nghề thêu truyền thống.
Ở đó du khách cũng thường lui tới ngắm cảnh, tham quan làng nghề.
Tiểu Trương không hiểu rằng Vương Tuấn Dương rốt cuộc muốn tìm ai, nhưng không muốn hỏi thêm nữa.
Vương Tuấn Dương có vẻ như rất biết mình muốn đi đâu.
Anh bước đi khá nhanh trên đường, cũng không có nhìn xung quanh.
Đi ngang qua mấy tiệm bán đồ nhỏ lẻ, Vương Tuấn Dương dừng trước một cánh cửa, nó khá cũ, dường như đã lâu không được tu sửa, trên đó còn đề ba chữ “Lan Hoa phường”, có vẻ như trước đây cũng là một phường thêu.
“Gõ cửa đi!”
Vương Tuấn Dương nhàn nhạt cất tiếng.
Tiểu Trương nhanh chóng bước lên phía trước, đưa tay cầm lên cái thanh sắt ở trước cửa gỗ, đập cửa mấy tiếng.
Cửa gõ hồi lâu vẫn chẳng có ai mở cửa.
Vương Tuấn Dương hơi cau mày lại, đưa tay kéo Tiểu Trương trở lại.
Tiểu Trương thấy Vương Tuấn Dương đang đưa tay ra phía sau, dường như là đang cầm vào chuôi súng cất phía sau lưng mình.
Tiểu Trương nhanh chóng phản xạ theo.
Cả hai lùi ra, đi tiếp về phía bức tường bao quanh phường thêu cũ, tìm một lối cửa phụ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...