Vô Ái Song Tử

Hoàng hậu và Tiểu Thuận Tử chuẩn bị đưa Mộng Nam vào trong phòng, đi xuống đình, đã thấy diên vĩ nở rộ.

Hoàng hậu con ngươi chậm rãi thu nhỏ lại, nước mắt khả dĩ sớm đã khô cạn lại nhịn không được chảy xuống. Nàng thực sự kiên trì không được, ngồi ở tại chỗ che mặt khóc lớn. Trong miệng không ngừng gọi tên Mộng Nam.

Tiểu Thuận tử hỏi nàng làm sao vậy.

Hoàng hậu mở miệng nói: “Tiểu Thuận tử, chủ tử của ngươi thật ngốc.” Vuốt ve gương mặt Mộng Nam, chậm rãi nói.

Hoàng hậu lau khô nước mắt, cùng Tiểu Thuận Tử đưa Mộng Nam trở về phòng.

Gọi người đưa Mộng Nam hậu táng.

Hoàng thượng và Tiêu Vọng sau khi nghe được tin Mộng Nam tử, đều không quay đầu lại nhìn người bên cạnh. Chạy đến Hi Nam Các nhìn Mộng Nam lần cuối cùng.

Bọn họ thấy hoàng hậu mặc đồ tang giữ ở bên người Mộng Nam.


Đều đi đến nhìn một chút, hoàng hậu thấy bọn họ tới. Đứng dậy nói:”Mời các ngươi đi theo ta, ta muốn mang bọn ngươi đến một chỗ.”

Bọn họ theo hoàng hậu đi tới trước một bụi diên vĩ còn đang nở rộ.

Hoàng hậu đưa lưng về phía bọn họ: “Các ngươi biết đây là hoa gì không?”

“Đây không phải là diên vĩ sao?” Tiêu Vọng nghi vấn nói.

“Đúng, đây là diên vĩ, các ngươi biết hoa ngữ của nó không?” Hoàng hậu lạnh lùng nói.

“Này…”

“Quên đi, ta nói cho các ngươi biết, hoa ngữ của diên vĩ chính là ‘Ái tình tuyệt vọng’.” Hoàng hậu xoay người, trên mặt sớm đã là nước mắt.

“Hoàng thượng, Tiêu đại nhân, Mộng Nam mong muốn các ngươi thương hắn, nhưng là các người chỉ xem hắn như thế thân, các ngươi có hay không nghĩ tới cảm nhận của Mộng Nam? Ta từ Tiểu Thuận Tử nghe được lời nói cuối cùng của Mộng Nam, hắn nói ‘ ta đời này gặp người không nên yêu, gặp người không nên tin tưởng, thân thể dơ bẩn này, sợ rằng kiếp sau cũng không tẩy sạch được. ’ các ngươi có hay không từng yêu hắn? Các ngươi có hay không từng tin tưởng hắn?” Hoàng hậu lớn tiếng chất vấn bọn họ.


“Ta nguyên vốn tưởng rằng các ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý, thế nhưng, các ngươi không chỉ không quan tâm hắn, còn nói thái y đừng đến xem hắn, ngươi biết hắn tại những tháng cuối cùng phải sống sót thế nào không? Hắn mỗi ngày vì bảo trì thanh tỉnh, mỗi ngày đều phải nhớ đến những kinh lịch thống khổ trước đây. Hắn không thể ăn nổi thứ gì, hắn cũng sẽ đem mọi thứ ăn vào.”

Bọn họ vẫn duy trì trầm mặc, ai cũng không nói.

Hoàng hậu tiếp tục nói: “Ngày mùng một tháng giêng đó ta không nên đi tham gia cái gì thịnh yến, không nên để hắn một mình đón tân niên a.” Nói xong nước mắt hoàng hậu là rơi xuống.

Hoàng hậu khóc nức nở nói: “Ta không nên để hắn ở lai, ta không nên bả hắn ở lại a, ngay cả gặp mặt cuối cùng cũng không được, ta cái này làm tỷ tỷ thật làm không tốt a “

Ba người yên lặng đứng trước bụi diên vĩ, yên lặng hối hận sai lầm của chính mình.

Bên tai vang lên câu Mộng Nam vừa nói tối qua, để cho người khó chịu, để cho người khó quên, cùng dáng tươi cười kiên cường của hắn.

“Ta chung quy chỉ là một người thế thân, thế thân vẫn là vĩnh viễn không chiếm được ái, bởi vì thế thân không xứng đáng, sẽ ô nhiễm đi mất ý nghĩa của ái tình…”

ps: không có ý tứ ~~ Nguyệt Nguyệt ta chỉ là lần đầu tiên viết văn, nếu viết không hảo thỉnh thứ lỗi ~~~

cảm tạ đại gia chiếu cố ~

Vốn là tưởng rằng viết HE… Thế nhưng…

(*^__^*) hì hì…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui