Vợ À Xin Em Đừng Rời Xa Anh
Hôm nay là ngày gia đình.
Trường học của tiểu Khải và cả Như Như đều tổ chức cuộc thi giữa các gia đình.
.
.
.
Tại nhà cô.
Mặt trời vừa lên, gà trống gáy đánh thức một ngày mới.
Vẫn còn sớm mà Như Như đã tự động dậy vệ sinh cá nhân.
Con bé tự lấy quần áo thay, rồi cầm lược chải chuốt mái tóc đen dài ngang lưng mình.
Lúc này cô từ quán trở về để gọi con bé dậy và nấu thức ăn sáng.
Cô bước vào phòng ngủ thì Như Như chuẩn bị hết đồ đạc, áo quần, đầu tóc sạch sẽ tươm tất để đi học rồi.
Con bé vừa thấy cô lập tức chạy đến háo hức kêu:
\- Mẹ ơi, mẹ nhớ không? Hôm nay là ngày gia đình, trường con tổ chức cuộc thi giữa các gia đình với nhau.
Hôm nay ba sẽ cùng với chúng ta đến trường đúng không mẹ.
Con muốn giới thiệu ba với các bạn cùng lớp ạ.
Mẹ ơi, ba đến chưa ạ?
Rồi con bé chạy ra cửa nhìn ra xung quanh xem có ai không.
Nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Cô đứng nhìn con bé như chết lặng.
Ba sao?
.
.
.
Con bé có ba chứ! Nhưng anh ta đâu biết sự tồn tại của con bé.
.
.
.
Anh ta suýt nữa đã giết chết con bé rồi.
.
.
.
Anh ta và cô đã ly hôn từ 5 năm trước rồi.
.
.
Như Như thấy cô cứ đứng bất động một chỗ, con bé tiến đến bàn tay nhỏ bé lay nhẹ cánh tay cô:
\- Mẹ ơi, mẹ ơi, ba...ba có đến không ạ?
Tiếng gọi của con bé làm cô thức tỉnh.
Cô cúi người, xoa đầu con bé, ngượng ngạo nói:
\- Như Như, baba bận công việc lắm nên không tham gia cùng chúng ta được.
Con cũng biết ba ba đi làm vất vả như thế nào mà.
Hôm nay mẹ đi với con cũng được đúng không? Chúng ta cùng nhau cố gắng đạt gửi nhất được không?
\- Mẹ à, phải có ba người mới tham gia được.
Ba sao bận thế mẹ, ba chưa một lần nào về thăm con cả…..Nhưng thôi không sao đâu mẹ, con không cần tham dự cuộc thi này đâu!...!Năm sau ba sẽ về rồi cả nhà mình tham gia cũng không sao đúng không mẹ?...
Con bé nói, khuôn mặt đỏ bừng lên, đôi mắt ứa đầy nước chảy ngược lại vào trong.
Cô nhìn con gái mình mà xót xa.
Đứa bé nó thiếu đi tình thương của cha.
Suốt năm năm qua, cô luôn tin chắc mình sẽ có thể vừa làm cha vừa làm mẹ, cho Như Như trọn vẹn được tình yêu thương như bao đứa trẻ khác nhưng cô nhận thấy cô đã sai rồi.
.
.
.
Ở biệt thự Lăng.
Như mọi ngày, anh chuẩn bị đưa tiểu Khải đến trường.
Hôm nay là ngày gia đình, anh đã hủy mọi công việc để tham gia cùng thằng bé.
Xuống dưới phòng khách, tiểu Khải vẫn mặc đồ ngủ, đang ngồi trên ghế xem TV.
Anh không hài lòng với thái độ này của thằng bé, liền đi đến nói:
\- Tuấn Khải.
Hôm nay con không muốn đến trường sao?
\- Ba ơi, con không đi học đâu.
Thằng bé nhỏ giọng nói.
\- Con không khỏe ở chỗ nào? Tại sao không muốn đi học.
Anh ngồi xuống ghế hỏi han thằng bé.
\- Không ạ, con vẫn bình thường ạ.
Ba ơi dù sao hôm nay đi học cũng không có gì vui đâu ba.
Các bạn ai cũng có bố mẹ đi cùng, con chỉ có mỗi ba thôi.
Chúng ta cũng không thể tham gia cuộc thi được.
Anh nghe thằng bé nói thế trong lòng bất chợt nhói đau.
.
.
.
" Đúng rồi anh quên mất chuyện đó, quên mất cô không có ở đây…"
\- Được rồi hôm nay con không đến trường nữa.
Bây giờ con muốn đi đâu chơi, ba sẽ đi cùng con.
Được không?
Tiểu Khải suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi đáp:
\- Con muốn đến thăm mẹ…
......................
\* Ú òa, chào các bạn mình đã quay trở lại rồi đây.
Mình suy nghĩ kĩ lại thì thấy nhớ chuyện quá nên là giờ mình sẽ cố gắng vẫn tiếp tục ra chương mới nhé.
Chắc 1 tuần mình ra được 2-3 chương thôi ý.
Không biết lâu quá mới ra chương mới chắc mọi người quên hết cốt truyện rồi đúng không :))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...