Vợ À, Quân Hôn Như Sơn


Những ngày còn lại trong tuần Tô Vân Tường đều nghĩ cách làm thế nào để Tần Vi Lan đồng ý làm bạn giá mình, nhưng Tần Vi Lan chỉ nghe đến việc anh phải làm bạn trai cô thì bất kể lúc nào anh gọi điện cô đều không nghe máy.
Đến cuối tuần, Tô Vân Tường được nghỉ lại gọi điện thoại cho cô, kiên trì không ngừng cả ngày như vậy, rút cuộc cô cũng nghe máy. Nhưng mà anh còn chưa kịp nói chuyện đã bị Tần Vi Lan cắt ngang, “Tô Vân Tường, mời anh không cần đến quấy rầy cuộc sống của tôi.”
“A, Tần Tần…”
“Tít… tit…” Tô Vân Tường sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã ngắt điện thoại, người đàn ông nào đó nắm chặt điện thoại, buồn bực cực kỳ, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, ngồi trong phòng khách.
Hạ Nguyệt Tâm từ bên ngoài trở về, nhìn thấy con mình ngồi thờ ra, không khỏi tò mò, “Haiz, ai vậy ta, ai mà có bản lãnh làm cho tề thiên đại thánh nhà chúng ta rầu rĩ không vui thế này?”
Từ nhỏ tới lớn Tô Vân Tường luôn rất tự tin, phải nói rằng trong thiên hạ này không có chuyện gì, không có người nào có thể làm khó hắn, luôn được mọi người xưng là tề thiên đại thánh mà Hạ Nguyệt Tâm nhìn con trai mình trưởng thành, thuận buồn xuôi gió, nhân sinh chưa bao giờ gặp phải chuyện gì không vui. Cho nên hôm nay nhìn thấy bộ dạng này của con trai mình, không khỏi tò mò.

Tô Vân Tường kêu rên một tiếng dựa vào ghế sofa, “Mẹ à, con đang buồn bực muốn chết, mẹ còn cười con nữa.”
Hạ Nguyệt Tâm cũng ngồi xuống, đối mặt với Tô Vân Tường, chớp mắt nói, “Vậy con nói ẹ xem, chuyện gì làm con buồn bực, nói không chừng mẹ có thể giúp được con.”
“Aiz.. chuyện này ai cũng không giúp được đâu.” Người nào đó tiếp tục buồn bực.
Hạ Nguyệt Tâm vỗ mạnh một cái, “Nói cái gì. Gừng càng già càng cay, con làm sao mà biết mẹ không giúp được con.”
Tô Vân Tường lập tức ngồi dậy, lên dây tinh thần, “Mẹ,là như thế này, con đang nghĩ làm sao để Tần Vi Lan đồng ý làm bạn gái của con, nhưng giờ cô ấy không nghe điện thoại của con, mẹ nói xem nên làm sao bây giờ?”
Hạ Nguyệt Tâm đầu tiên là cười, “Haha, con… rút cuộc cũng có việc con muốn làm mà không làm được sao?”
“Mẹ…”

“Được rồi. Mẹ không nhiều chuyện nữa. Chuyện này không đơn giản, cô ấy không gặp con, con cần phải đi đường vòng nhờ người giúp chứ.”
“Nhờ ai giúp đỡ chứ?”
“Con nói xem?” Hạ Nguyệt Tâm lấy một quả nho bỏ vào miệng, vị ngọt tan dần, “Con… con thật sự là ngốc muốn chết. Chỉ có chừng ấy năng lực mà còn muốn theo đuổi con gái nhà người ta sao?”
Tô Vân Tường cân nhắc lời của mẹ mình, vỗ đùi đứng dậy, “Ai nha, con làm sao lại quên đi bà của cô ấy chứ.”
Nói xong, đứng bật dậy đi ra ngoài, còn vừa đi vừa gào, “Mẹ à, không cần khinh thường con. Con nhất định phải theo đuổi được cô gái này.”
Tô Vân Tường đi một mạnh thẩng phiếu ngoại thành thành phố T, lái xe dừng trước nhà của bà Tần Vi lan. Xuống xe, thấy bà đang ngồi ở trước cửa, cầm cây quạt vẫy vẫy. Anh từ từ đi qua, lễ phép gọi, “Bà, con đến thăm bà.”
Bà nghe giọng nói, nhanh ngẩng đầu, thấy người tới là Tô Vân Tường, nhất thời nét mặt già nua trong nháy mắt tươi cười như hoa, “Là Vân Tường à, đến, mau vào đây.” Bà đứng dậy, lôi kéo Tô Vân Tường vào nhà, nhiệt tình chiêu đãi.
Tô Vân Tường để quà trong tay xuống, nhìn quanh một vòng trong phòng, trực tiếp hỏi, “Bà, Tần Tần không có về đây sao ạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận