Vợ à! Mình Yêu Nhau Nhé

- Min à...
- Không !
Gum năn nỉ nó mỏi cả miệng vẫn không lôi đi shopping được. Vò mái tóc đã được nhuộm phong cách với phần đuôi hồng phấn, Gum cắn môi. Nó liếc nhìn Gum, thở dài:
- Được rồi, đi thì đi!
-----------
Bước vào khu thương mại, người qua lại đều nhìn nó và Gum với ánh mắt hâm mộ, ghen tị. Nó nghe loáng thoáng có vài câu của các thanh niên tầm 17-19 tuổi *tiếng Pháp*
- Đẹp thật nhỉ, cô tóc hồng mà làm bạn gái tao thì hay biết mấy nhỉ?
- Tao lại thích nàng tóc xanh hơn, như búp bê ấy!
- ...
Nó liếc nhìn rồi khẽ nhếch môi, bước theo Gum, bỗng..
- Xin lỗi...
Nó quay đầu lại nhìn người con trai nắm vai mình. Mái tóc màu đen, ánh mắt nâu, sống mũi cao, đôi môi không quá mỏng,...nói chung rất đẹp. Gum quay đầu lại nhìn, bản tính mê trai lại trổi dậy nhưng cô nàng liền phải kiềm chế khi đang là tâm điểm:
- Anh cần gì ?
- Tôi...nhầm người...xin lỗi...
- Không sao...

- À...tôi có thể biết tên cô ?
- Min..
- Tôi là Phares..mong được gặp lại cô
- Vâng...
.....
Sau 3h đồng hồ làm ma-nơ-canh, cuối cùng 2 nàng xách 15 chiếc túi về nhà. Trèo lên chiếc taxi, nó trách mắng :
- Mày mua cái qué gì mà lắm thế !?
- Hề hề..
.....
- 2 người....
- Sao sao ? tui chọn đó *thoả mãn*
- Cũng được..đẹp...
- Hà hà...
Bun giật giật khoé môi nhìn 15 chiếc túi xách của 15 hãng khác nhau. Quân liếc nhìn rồi lại chăm chú coi tiếp bộ phim gay cấn, kinh điển - Tom & Jerry *chết cười với anh :v * với cuộc rượt đuổi đạp xẻng cuốc đất :)). Kéo Gum vào phòng bếp, Bun hỏi nhỏ:
- Nè nè...hẹn được cậu ta chưa?
- Rồi...6h chiều nay tại Royal Próye
....
5h45
- Đi đâu ?
- Royal Próye !
- Chi vậy má ?
- Đến rồi biết..
Nó trong bộ váy xoè trắng, phần eo thắt nơ đen, mái tóc xanh để xéo qua 1 bên vai. Bước vào nhà hàng, nó có phần ngạc nhiên với cách trang trí ở đây...như một toà lâu đài thực thụ, nó đã từng tưởng tượng...nó là công chúa và hoàng tử...là hắn...lắc đâuf xua đi hắn, nó mím môi theo chỉ dẫn của Gum bước lên lầu, chiếc giày búp bê bước lên từng bậc một, từng bậc một...
"Cạch"
Mở cánh cửa ở cuối hành lang, nó nhìn vào bên trong, ngoài lan can, một người con trai với mái tóc xù khẽ bay vì gió, bộ âu phục trắng nhẹ nhàng. Nó nhíu mày:
- Xin lỗi...

Nó có đi nhầm phòng không nhỉ? Người con trai khẽ quay lại...là HẮN!!!! Nó sững người, không chớp mắt nhìn hắn, sống mũi bất giác cay xè:
- Min..
- Đừng đến gần tôi...
Nó không muốn nói....nếu nói ra...nó sẽ không kiềm được mà bật khóc và kể ra những gì trong lòng mất..gặp lại hắn có phần xanh xao, nó có phần xót biết mấy. Cả 2 đứng lặng người nhìn nhau, gió biển khẽ thổi nhẹ nhàng, lướt qua từng lọn tóc của nó:
- Anh...sao lại..
Phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, nó run run hỏi. Hăn mím môi, bước lại gần nó, kéo nó vào lòng:
- Anh xin lỗi...anh nhớ em...anh xin lỗi đã làm em đau...lúc nghe tin Mai bị gặp nạn, anh đã rất hoảng hốt, tim anh lúc đó chỉ có mỗi bóng hình của Mai..những lời nói lúc ở bệnh viện, anh thật sự không cố ý, lúc đó, Mai như nằm trong trái tim anh, anh đã thức trắng để hỏi bản thân..trái tim mình rằng em..và Mai..ai là người anh yêu...
Nó bật khóc. Hắn im lặng, cầm tay nó đặt lên trái tim của mình:
- Khi em đi..anh đã nhớ em biết bao....và anh...chỉ coi Mai như người em gái thân nhất...nhưng anh yêu em, Min à...anh xin lỗi đã làm em buồn...làm ơn tha lỗi cho anh...
- Ken...anh...
- Anh đã rất đau lòng khi nghe em bỏ đi...anh vô vọng khi không biết em ở đâu..anh..
- Anh im đi...tôi không muốn...mình bị trêu ghẹo..
- Anh không trêu em, Min, anh xin em, tha lỗi cho anh...
Nó mím chặt môi, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Hắn xót xa, vuốt nhẹ đôi má nó, gạt đi những giọt nước mắt ấy rồi cúi người, hôn lên đôi môi đang mím chặt ấy. Nó bỡ ngỡ..rồi khẽ tiếp nhận, nếu như nói nó không có tình cảm với hắn..thì hoàn toàn sai lầm, nó yêu hắn, nhưng nó nghĩ chỉ nó yêu đơn phương, nào ngờ...nụ hôn nhẹ nhàng cứ thế mà tiếp diễn, không quá mạnh mẽ chiếm đoạt..cũng không quá hời hợt
"Cạch cạch"
Cả 2 giật mình khi nghe tiếng lạ, nó đẩy hắn ra, đôi môi nhỏ khẽ run:
- Ken...
- Sao?

- Em....yêu anh...
Hắn ngạc nhiên, rồi cười ôn hoà:
- Anh cũng yêu em..
"Đùng"
"Rầm"
Hắn bàng hoàng nhìn nó ngã xuống nền nhà, bờ vai nhuốm máu:
- MIN!!!! Em sao vậy Min ?!
Vội vàng bế nó xuống, ngồi vào xe phóng thẳng đến bệnh viện, nó không được chết !!
- Đã xong nhiệm vụ!
-"Làm tốt lắm, mau về đây, tôi sẽ đưa tiền cho anh"
....
- Mày sẽ chết thôi Min à...Ken là của tao...hahahahaha!!!!
.....
Chào chào chào :))) Min chân thành xin lỗi vì vừa r k up đúng hẹn :(( không phải vì Min k muốn đăng mà do cả tuần Min phải kiểm tra :(( không ngày nào được nghỉ :( thôi thì Min ghi ngắn, tha lỗi Min nhé...chap sau sẽ dài hơn :)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui