- Em...đang ở đâu ? Anh nhớ em nhiều lắm Min à !
- Ken à đừng uống nữa, anh uống nhiều lắm rồi !
- Min à, anh nhớ em, anh không yêu Mai, anh chỉ yêu em thôi Min à đừng đi !
- Anh...
Ken với bộ dạng say xỉn hoa mắt nhìn lầm Mai thành nó, anh ôm Mai mà cứ như đang ôm nó vậy, điệu bộ đó của anh, làm Mai đau khổ thế nào anh có biết ?
- Anh say rồi, em đỡ anh vào trong.
- Không, anh không đi đâu hết, Min à, em nghe anh nói đi, thật sự anh rất yêu em mà. Không biết từ khi nào anh đã yêu em, yêu em nhiều lắm !
- Anh ngủ đi !
- ....
Mai đỡ anh lên giường, nước mắt lại tiếp tục rơi, cứ rơi mãi, đã tự nhủ trong. Lòng là làm người tốt nhưng sao khó quá. Làm người tốt là sẽ phải hy sinh buông tay Ken để anh về với nó, Mai...,không làm được, cô không thể buông tay.
- Người buông tay sẽ là mày !
-----------------------
- Xin thông báo, chuyến bay MP 532 khởi hành đi Pháp - Paris còn thiếu 4 hành khách: Trần Nguyễn Bảo Nhi, Phạm Tuyết Minh, Triệu Minh Quân. Xin mọi người nhanh chóng lên máy bay, chuyến bay sẽ cất cánh sau 5'. Xin cảm ơn !
- Nhanh nhanh, trễ trễ rồi !
- Hơ, chết rồi !
- Gì thế ?
- Nhầm đường rồi, bên phải cơ mà !
- Không phải đâu, bên trái mà !
- Mày điên hả, hôm trước đi Nhật mình cũng đi đường kia mà !
- Nhưng mà mình đang đi Pháp
- Nhưng...
- Phía này, nhanh lên !
Quân nắm tay nó kéo đi về phía cầu thang, quả thật, lối của hai má chỉ không hề đúng, anh Quân mới là nhất ! Chừng 3' sau, 3 người đã bình an vô sự lên trên máy bay an toàn, nhưng mà do máy bay không có chỗ ngồi nên khi mua vé còn lại ba ghế cuối cùng, nhưng mà mỗi đứa mỗi nơi cơ.
Min thì sướng rồi, nó được ngồi chung với Gum, còn là ngoài cửa sổ nữa chứ ( quả là tác giả không phụ lòng nữ chính mà ). Thế nhưng, con Gum thì lại ngồi ở giữa, ngồi chung với một ông mập, suốt ngày thọc tay vào mũi ngoáy ngoáy rồi miệng còn dính đầy đồ ăn, quả thật là..... Quân đập zai thì khỏi nói, hai bên toàn là mấy em chân dài, ăn mặc hở hang, đùi trắng nõn nà, eo thon thả, tóc mượt....bla...bla. Nói chung là phải nói zai bình thường thì sẽ chịu không nổi mà chết ngất, nhưng Quân vẫn tỉnh bơ trước một " bầy " mấy em như thế, vì trái tim anh chỉ có cô công chúa đáng yêu ngốc nghếch đó thôi.
- Min ơi, đổi chỗ đi, tao chịu không nổi ròi, thằng cha này cứ nhìn tao rồi cười hoài hà. ( nói nhỏ )
- Mày chịu khó đi, chứ giờ mà đổi chỗ là mất lịch sự lắm, lỡ ổng biết rồi sao ? ( nói nhỏ )
- Vậy tao phải ngồi đâu thêm bao lâu nữa hả ?
- Chắc cũng mấy tiếng nữa thôi ! Ránh đi.
- ĐẬU PHỌNG !!!!
- Suỵt ! Nhỏ tiếng thôi muốn ổng nghe thấy hả ? Ráng đi, biết đâu ổng nhìn vậy mà là người tốt thì sao ? Chắc ổng hổng làm gì mình đâu
- Hừ, đừng đánh giá sách qua bìa.
- Hihi, ổng ngủ rồi, đó, ngủ ngoan dễ sợ! Thôi, ráng mà chịu, ai kiu lúc đầu mày không chịu ngồi ngoài cửa sổ, giờ còn la làng gì nữa !
- Chắc ngoan !
15' sau
- Khò...khò....khò khò khò...khẹt...ớ ớ ớ...khò....piu .....piu.....piu....plè....plè ( nhân 1000 lần )
- Trời ơi ồn ào quá !
- Nè ai đó kiu ông ta im miệng đi !
- Ừ, hai người ngồi ở dưới tiện hơn, kiu đi !
- Á,chịu...chịu hết nổi rồi, chế không tập trung đọc sách đc ! Á, ai kiu ổng im miệng đi.
- Gọi phục vụ lại đây !
Mọi người xung quanh bịt tai lại vì không thể chịu nổi được cái tiếng ngáy khỉ đột đó, cả phục vụ lại cũng giải quyết không xong, quả là một ông khách phiền phức. Thế nhưng, nó vẫn nằm im mắt dim dim ngủ, tai đeo headphone. Trên máy bay, khí lạnh phà vào người, tiếng nhạc nhẹ tựa bên tai, nó thiêm thiếp ngủ, thế nhưng trong giấc mơ, giữa dòng nhạc du dương ấy lại thấy bóng dáng người nào đó. Vẫn cái dáng ấy, vẫn lạnh lùng như xưa, nhưng sao trong giấc mơ này, hình bóng ấy tuy mờ nhạt nhưng lại rất gần gũi, khác xa với hình dáng ở ngoài, nó như chạy lại, muốn giơ tay ôm lấy, nhưng sao chạy mãi chạy mãi mà vẫn xa thế. Bỗng trong phút chốc, cái hình dáng đó quay người bước đi, rồi dần biến mất theo tiếng nhạc. Bỗng...máu đỏ đổ đầy giấc mơ hồng, nó chợt hoảng hốt tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xanh biển, cả căn phòng cũng trang trí bằng màu xanh, khẽ thoang thoáng mùi biển dịu nhẹ. Gió thổi vào tấm màn ngoài ban công, những thanh ống sắt của chiếc chuông gió bị thổi mạnh đập vào nhau kêu leng keng leng keng hoà quyện vào mùi cát biển. Bàn chân trần nhỏ khẽ bước ra ban công, nó ngắm nhìn vẻ đẹp biển xanh trong vắt thoáng nhẹ mùi hương tĩnh lặng của thành phố Nice, thành phố biển lớn thứ hai của nước Pháp, là nơi lãng mạn cho các cặp tình nhân trẻ. Đứng trên ban công khách sạn, nó có thể nhìn bao quát cả vùng biển rộng lớn, trong vắt vẻo này, đẹp làm sao, nó nghiêng mình theo gió, bờ môi nhỏ khẽ cất tiếng hát, nhưng cùng lúc đó cửa phòng mở ra ngăn chặn giọng hát chuẩn bị cất lên, nó ngước đầu lại nhìn thì ra là con Gum.
- Tỉnh ngủ rồi hả chị hai ?
- Rồi, nhưng mà sao lúc xuống máy bay mày không gọi tao dậy ?
- Mày ngủ như heo á, vả lại thấy mày ngủ ngon quá nên là Quân ko nỡ gọi dậy nên ẵm mày xuống. Mày có biết hai đứa mày như thế giữa sân bay, chậc, lãng mạn thế, tình cảnh của mày lúc đó, nam chính ẵm nữ chính ngủ say trên tay, bước đi giữa sân bay thu hút mọi ánh nhìn. Ôi...
- Dẹp đi, mày suốt ngày gì mà nam chính gì mà nữ chính chứ, hết chịu nổi mày luôn.
- Xì !
- Ủa mà Quân đâu ?
- À, đi tìm nhà hàng hải sản nào đó rồi !
- Buồn nhỉ, lần này chỉ có 3 người, không có Bun đi.
- Ờ, chả hiểu sao tao dã dùng mọi cách để lôi đi, thế mà tên dó vẫn không thay đổi ý định, còn nói là chờ một người. Xì, chắc chờ cô nào đây mà !
- Có cô nào ngoài mày chứ
- Im đi !
- Thôi tao với mày đi tìm Quân đi, tao đói quá rồi !
- Ờ, mày gọi cho Quân đi !
- Ok !
---------------------
- Haissss !
- Làm gì mà mặt mày trù ụ ra một cục thế, lại còn nồng nặc mùi rượu nữa, mới đi bar về à ?
- Làm gì có, tối qua tao hơi say
- Hơi say, như thế mà hơi say cái gì, khai đi, tại sao uống rượu mà không rủ tao hả ?
- Mày rảnh hơi quá, kêu cho tao li ...
- Cho một li trà gừng nóng đi !
- Dạ quý khách !
- Tao còn định bảo mày kêu cafe
- Uống trà gừng có thể giúp mày tỉnh táo hơn đó !
- Biết ạ ! Mà mày kêu tao ra đây có gì không ?
- Bộ phải có chuyện gì mới kêu mày ra được sao, bạn bè lâu lâu mới gặp mà mày ăn nói...bởi vậy, buồn hết sức.
- Đùa thôi, tao biết mày " iu " tao mà.
- Thật ra, tao có chuyện muốn nói.
- Nói đi, còn bày đặt ngại ngại ngùng ngùng!
- Min bỏ đi Pháp rồi, khá lâu đấy, bỏ đi để quên mày.
Tim anh đau nhói, nó...nó đi rồi sao, đi Pháp? Để quên anh ? Anh khẽ mỉm cười cay đắng.
- Cũng tốt, để cô ấy đi, để cô ấy quên tao cũng tốt !
- Mày nói thế mà nghe được sao, mày còn yêu Min mà
- Kệ đi, bây giờ đâu làm được gì nữa. Cứ để cô ấy tiến đến với Quân hay ai cũng được, miễn là tốt hơn tao là được rồi.
- Không được ! Mày không kệ được, đó là cô gái của mày, đó là tình yêu của mày, nói buông tay là buông tay sao? Nói kệ là kệ sao ?
- Nhưng tao đâu làm gì được nữa. Tao cũng đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều rồi !
- Haisss, sao mày...á, mày không hiểu, cô ấy là con gái mà, cô ấy cần tình yêu, cô ấy bỏ đi không phải muốn quên mày, mà là muốn mày đuổi theo, dỗ ngọt cô ấy hiểu không ?
- Không phải đâu, trước giờ cô ấy rất cứng đầu, đã quyết thì sẽ không thay đổi đâu.
- Nhưng dù thế, cô ấy cũng sẽ phải thay đổi trước tình yêu cũng như mày đã thay đổi tất cả, mày trở nên mềm yếu hơn như bây giờ không phải vì cô ấy sao ?
- Thật sự còn thay đổi được sao ?
- Bây giờ cô ấy đang ở thành phố Nice của nước Pháp, mày mau đuổi theo cô ấy đi !
- Nhưng...
- Nhưng nhị gì, tao với mày cùng đi
- Ừ, đi thôi.
Bun à Ken cùng hối hả đặt vé máy bay sang thành phố Nice của nước Pháp. Nhưng mà liệu nơi hai người đến có phải là thành phố Nice không, hay là một nơi nào khác, liệu số phận có trêu đùa tình yêu hai người ?
------------------
- Heart beats fast. Colors and....
Tiếng chuông điện thoại reo lên, bên trong phòng tắm, tiếng nước xối xả che lấp âm thanh điện thoại, rất lâu như thế, chuông điện thoại vẫn không ngừng reo, nhưng tiếng nước cũng chảy che lấp âm thanh đó. Chừng 15' sau, Mai tắt nước, cô quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm, cô ngồi trên bàn trang điểm, khẽ ngắm mình trong gương, cô có khác gì nó chứ, thậm chí cô còn đẹp hơn, cô có những nét đẹp rất sắc xảo, thế nhưng nếu đẹp mà không chiếm được trái tim của người đàn ông mình yêu thì cũng vô dụng. Mai thở dài, cô mở tủ lấy bộ váy đen thật đẹp diện lên người, trang điểm làm tóc xong cô ngắm mình trong gương một lần nữa, rồi mỉm cười bước ra khỏi phòng. Cô đi mà không hề biết mình vẫn còn để quên điện thoại với 3 cuộc gọi nhỡ từ Ken, đêm nay, Mai có hẹn với Ken tại nhà hàng 5 sao Trà My, nhưng có lẽ đêm nay Mai sẽ phải cô dơn một mình tại nhà hàng Trà My với chiếc điện thoại bỏ quên cùng 3 cuộc gọi nhỡ.
-------------------
Tại biển Nice.
- Woa! Cứ ngỡ ban ngày mới đẹp, nào ngờ ở đây ban đêm sao đầy trời còn đẹp gấp bội cơ.
- Ừm, lại còn vừa ngắm sao vừa ăn hải sản ngon nữa chứ. Tuyệt vời lun!
- Hai người thì tuyệt vời rồi, sao dán đầy cả mắt, sao không nhìn tôi đi, khói che lấp cả sao. Tôi thì cực khổ ngồi nướng cả tá đồ ăn cho hai ( con heo ú ) người ăn, nãy giờ vừa nướng xong là đúng lúc hai người ăn xong, tôi có ăn được miếng nào đâu.
- Thôi mà, cùng lắm chùng tôi phụ anh chịu chưa hả ?
- Ừm !
Tại bãi biển Nice, bầu trời ban đêm trải đầy sao, những vì sao lấp lánh đẹp tuyệt vời, tại chỗ nó ngồi, mùi hải sản nướng của " Nữ công gia chánh " anh Quân bốc lên thơm lừng, khói mờ bay lên mắt nó, các vì sao mập mờ núp sau làn khói, huyền ảo, diệu kì. Không ngờ, bãi biển Nice ban đêm lại đẹp đến thế, gió lạnh từ cánh biển thổi nhẹ vào nó khẽ rùn mình vì lạnh, bỗng bờ vài nó trở nên ấm áp hơn, nó quay đầu nhìn, thì ra là Quân khoác áo lên người nó
-'Cảm ơn ! Nó mỉm cười, nụ cười chan hoà với biển khiến tim Quân như ngừng đập. Đẹp thật, nụ cười của em làm tôi ngất ngây !
- Quân à ! Quân !!!
- À, gì thế !
- Nó quá, đừng nướng nữa !
-'Ừ, thế thì dẹp vậy.
- Min Min, tao đi về đi, buồn ngủ quá à !
- Ờ, phải dọn đã !
- Ừm!
Cả ba cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ, sau đó rời bãi biển đẹp về lại khách sạn. Quân về phòng mình, còn nó thì về phòng với Gum, hai đứa ngồi nói chuyện phiếm cho tới khuya rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
-----------------
- Alo !
- Gum hả, tôi đây, Bun nè! Cô vs Min đang ở đâu vậy ?
- À đang ở khách sạn, có việc gì không ?
- Tôi đưa Ken tói thành phố Nice rồi, cô dắt Min ra quán ăn nào đó ngồi tạm đi rồi gọi cho tôi.
- Anh tính làm người tốt hả, Min khôgn gặp anh ta đâu, tôi cũng không cho anh ta gặp Min đâu
- Cô làm ơn đi, cô nỡ nhìn họ bị chia cắt sao ?
- Nhưng cũng không chắc lần này anh ta sẽ không làm tổn thương Min của tôi
- Trời ơi
Bla....bla...
Vâng thưa quí vị, sau 30' nói chuyện, giải thích, cãi lộn chí choé trên điện thoại, chế Gum cũng đã đồng ý cho hai nhân vật chính gặp mặt tại nhà hàng gần khách sạn một ngàn bước chân dài. Mọi chuyện ra sao, xin đón xem chap típ theo .
-------------------
Xin thứ lỗi vì thời gian không đủ để làm " trăm công nghìn việc " nên Jen đã không thể viết dài cho các banh, xin đừng ném gạch Jen. Đón xem chap sau nha. Cáo từ mọi người
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...