2 ngày sau, tại bến tàu ở thị trấn XX
- Ông cẩn thận... - Mẹ Mạc dìu chồng bước lên bậc tàu.
- Tôi cũng đỡ rồi mà bà... - Ba Mạc khó khăn bước đi với cái chân bó bột, ông nhẹ nhàng nói.
Mẹ Mạc đỡ chồng ngồi xuống ghế, không lâu sau tàu bắt đầu ra khơi. Hai người ngồi dựa vào nhau.
- Haha sắp được gặp con gái rồi! - Ba Mạc không nén khỏi vui sướng trong lòng.
- Uh phải rồi... - Mẹ Mạc cười, bà nhéo nhẹ ở eo ông, làm vẻ giận dữ - Không phải là ông cố tình làm mình bị thương nặng để được yêu cầu chuyển đến thành phố A!?
- Cái bà này! - Ba Mạc gắt nhẹ, ông oan ức nói - Tôi đâu có điên mà cố tình, chuyện này tôi cũng đâu có biết trước được đâu! Bà trách oan tôi quá! Bà tưởng tôi thích nhìn dáng vẻ đau lòng của bà và con gái sao?
- Hừ, ông xã dẻo miệng! - Mẹ Mạc mắng - Cái miệng này của ông tôi không ngờ nó dẻo đến mức ấy cơ! Không biết có dẻo với bà nào nữa không?
- Bà xã, bà trách oan tôi rồi! - Ba Mạc khóc không ra nước mắt, ông chán nản làm bộ gục đầu.
Mẹ Mạc mỉm cười vui vẻ, bà dựa vào vai chồng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng có tiếng “Rầm” cực lớn vang lên làm hai người thức giấc. Chiếc tàu lay động mạnh, cảm giác chông chênh này tăng thêm phần lo lắng cho tất cả mọi người trên tàu. Tiếng huyên náo của mọi người bắt đầu ầm lên, ai cũng mang vẻ mặt hoảng loạn, sợ hãi. Thuyền phó từ buồng lái chạy lên, lấy vẻ mặt bình tĩnh trấn an mọi người “Xin mọi người hãy bình tĩnh, tàu đang có sự trục trặc, chúng tôi đang cố hết sức để sửa chữa rồi! Mong mọi người bình tĩnh ạ!” Mọi người nghe vậy, cố gắng nén nỗi sợ hãi đang ngày một dâng cao lên trong lòng mà giữ im lặng, ngồi phịch xuống ghế.
- Ông à... - Mẹ Mạc lo lắng kéo tay áo chồng
- Bà xã, bà đừng lo! Chúng ta phải tin tưởng họ, được chứ? - Nhận thấy nỗi sợ hãi lo lắng của vợ, ba Mạc đau lòng trấn an bà dù ông cũng đang rối hết sức.
- Ukm... - Mẹ Mạc gật đầu.
Chiếc tàu yên được mấy phút rồi lại liên tục lay động, mọi người ngồi trên ghế cũng khó giữ được thăng bằng mà ngã xuống. Vì lo lắng cho vết thương của chồng, mẹ Mạc cố hết sức giữ vững ông trên ghế mà mặc cho người mình bị va đập nhẹ. Lúc này thuyền phó hối hả chạy lên hét lớn “Mọi người hãy nhanh chóng mặc áo phao và xuống thuyền cứu hộ!!” Ngay lập tức, mọi người chen chúc vội vàng thực hiện yêu cầu. Ba Mạc vì vết thương nặng ở chân và một số chỗ trên người mà hoạt động trở nên hết sức khó khăn. Mẹ Mạc mặc cho chồng áo phao không quan tâm đến chính mình. Ba Mạc nhìn vợ vội vàng lo cho mình, ông xúc động muốn ngăn bà nhưng mẹ Mạc lắc đầu. Mặc xong cho chồng áo phao, đang định mặc cho bản thân thì hai tiếng “Bùm” lớn vang lên liên tiếp. Phần bong tàu và khoang dưới tàu bị nổ, nước phun lên lênh láng. Chiếc tàu bị ảnh hưởng lớn, không giữ được thăng bằng mà dần chìm xuống. Mẹ Mạc kìm nén nỗi sợ quỳ một chân xuống, ba Mạc ngạc nhiên nhìn bà. Mẹ Mạc hét lên “Tôi cõng ông, nhanh lên!” Ba Mạc muốn ngăn bà nhưng biết tình hình lúc này hết sức nguy cấp nên ông đành nghe theo. Khi cõng đến chiếc thuyền cứu hộ cuối cùng, mẹ Mạc hết sức ngồi bệt xuống, ba Mạc nhìn vợ mình ngồi bệt trên sàn tàu, nước làm ướt hết chiếc quần của bà, ông nén nhịn đau đớn vươn tay ra muốn kéo lấy bà. Có lẽ những người khác cũng thấy được điều đó nên cũng giúp sức với lấy bà. Nhưng còn một số người trên tàu, vì sự ích kỷ muốn được sống cuả mình mà chen lấn đẩy mẹ Mạc xuống nhưng lúc này đã không kịp nữa. Chiếc thuyền dần chìm hẳn xuống, mẹ Mạc nằm bệt xuống sàn, nửa người sau đã chìm trong nước, vết thương do va đập khiến bà không thể cử động được, bà hướng mắt nhìn về phía người chồng của mình, trông thấy ông đã rơi nước mắt. Bà cười nhẹ “Đồ ngốc!” Rồi nước mắt cũng không kìm được mà rơi. Trước khi bị làn nước nhấn chìm, bà gắng sức dùng khẩu hình nói “Ông xã, chăm sóc bản thân và con gái mình thật tốt!!“.
Ba Mạc hét lớn “Không...!!!” Ông bị mấy người trên thuyền ngăn lại, một số người nhìn cảnh vừa rồi đã ứa nước mắt. Ba Mạc đau lòng đến khó thở, gương mặt ông đẫm nước mắt, miệng lẩm bẩm “Vợ...vợ!” Đọc được khẩu hình của vợ, ông càng thêm đau đớn. Người vợ ông thương yêu nhất trên đời đã vì ông mà không màng đến tính mạng, và đến cuối cùng bà ấy vẫn mong ông sống khỏe và có thể chăm sóc con gái giùm bà. Vết thương của ba Mạc bị thấm nước, cảm giác đau đớn lan toả khắp người nhưng điều đó đâu có đau bằng cảm giác mất đi người mình yêu nhất!? Ông lịm đi vì mệt mỏi.
******************
Tại căn nhà trọ.
- Anh đang làm gì vậy? - Mạc Vi Như xách túi đồ đựng đầy nguyên liệu thức ăn vào căn hộ của Thế Hải.
- Làm việc! - Thế Hải ngồi trên ghế, đánh bàn phím máy tính “lách cách”
- Vậy anh cứ làm việc đi, để em đi làm vài món cho anh ăn nhé! Hì... - Mạc Vi Như mỉm cười nói.
- Tiểu Như, em có việc gì cần nhờ anh sao? - Thế Hải quay đầu nhìn cô đang đứng trong bếp, anh cười nói.
- Không có... - cô xua tay, làm bộ bực bội - Anh đúng là nghĩ xấu về em thật rồi! Có ý tốt muốn làm cơm cho anh, tiết kiệm cho anh được một phần tiền mà anh không thèm cảm ơn, còn đi nghĩ xấu em!
- Rồi rồi! Haha... - Thế Hải đến phải đành chịu thua, anh bật cười nói - Vậy xin mời tiểu thư vào bếp nấu ăn, để cho cận thần làm việc ạ!
- Hứ!
Trong lúc Mạc Vi Như đang nấu trong phòng bếp, Thế Hải thu đồ đạc. Anh bước vào phòng mình để lấy thêm tài liệu cần thiết thì có tiếng điện thoại chợt reo lên. Thế Hải bắt máy, bên kia vang lên giọng nữ khá quen “Phó phòng Thế Hải!” Thế Hải không nhận ra là ai, anh vừa lật tài liệu vừa nghe.
- Là em, Lê Dĩnh nè! - Lê Dĩnh reo lên, sau đó giọng cô trở nên ảm đạm - Anh không nhận ra em sao?
- À Lê Dĩnh hả? Xin lỗi, anh không để ý.
- Không sao đâu ạ!
- Mà em gọi cho anh có việc gì không?
- Em...à là bố em, uh bố em có tài liệu muốn nhờ em đưa cho anh - Lê Dĩnh nghe giọng trầm ấm của anh, cô bối rối ngại ngùng tìm lí do.
- Để mai đến cơ quan được chứ!? Anh đang bận lắm!
- Không được, đây là tài liệu gấp! Để em mang cho anh...
- Không cần đâu... - Thế Hải muốn từ chối nhưng nghĩ đến việc mình cũng không có thời gian nên anh đồng ý - Được, đành nhờ em vậy.
- Anh nhắn cho em...địa chỉ đi - Lê Dĩnh dè dặt nói.
- Uh! - Thế Hải không biết cô gái này đang có ý đồ với mình nên anh thoải mái nói rồi cúp máy.
Anh nhanh lẹ nhắn địa chỉ cho Lê Dĩnh rồi tìm tài liệu, mang ra phòng khách làm tiếp. Mùi thơm phức của các món ăn quen thuộc từ phòng bếp bay ra, phảng phất qua mũi anh làm bụng anh đánh trống “tùng tùng” vì đói. Thế Hải hít một hơi sâu, thỏa mãn mỉm cười làm việc. Cho dù không có được trái tim của cô nhưng anh vẫn có được sự quan tâm của cô dù với một thân phận khác. Nhưng đối với anh, điều đó là vô cùng quý giá và anh cũng không cần phải tranh đấu ghen thua với ai bởi anh biết, mình không thể!
Khi nấu xong bữa cơm, hai người ngồi vào bàn chuẩn bị ăn thì “Ting...tong” - tiếng chuông cửa vang lên, Mạc Vi Như đứng ra mở giúp anh. Người đứng ở tước mặt cô là một cô gái khá xinh xắn, trên tay cô gái là một tệp tài liệu mỏng, Mạc Vi Như không để ý cô gái nhìn mình có bao nhiêu kinh ngạc. Cô cầm lấy tệp tài liệu “Cô là đồng nghiệp của anh Thế Hải đúng không? Chắc đây là tài liệu mà cô mang cho anh ấy nhỉ? Để tôi mang vào cho anh ấy cho, cảm ơn cô đã cất công mang đến tận nhà cho anh ấy” nói một tràng mà cô gái kia không phản ứng gì, Mạc Vi Như nhún vai muốn đóng cửa nhưng Lê Dĩnh bám tay chặn lại.
- Cô là ai? - Lê Dĩnh nhíu mày hỏi
- Cô cần biết tôi? - Mạc Vi Như nghi hoặc nhíu mày.
- Cô là ai? - Lê Dĩnh hỏi lại, giọng kiên quyết.
- Nhưng cô cần biết tôi để làm gì? - Mạc Vi Như không có thói quen cho người lạ biết tên mình, nhưng cô gái này thật là...
- Tôi hỏi cô là ai...!!? - Lê Dĩnh muốn phát điên lên, cơn khó chịu trong lòng cô đang dâng trào. Một người phụ nữ ở trong căn hộ của người mình thích, thử hỏi người phụ nữ nào có thể bình tĩnh được?
- Chuyện gì mà ồn ào vậy? - Thế Hải bước ra đằng sau Mạc Vi Như.
- Anh... - Lê Dĩnh trợn mắt nhìn anh, miệng không thốt lên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...