Sáng hôm sau, Mạc Vi Như dậy sớm, ăn qua loa bữa sáng với bánh mì tự làm. Cô vội khoác chiếc áo ra ngoài, đứng trước cửa căn hộ của Thế Hải, cô gõ cửa nhưng vẫn không có động tịn gì bên trong. Mạc Vi Như hoài nghi có thật sự là Thế Hải ở đây không? Cô vừa gõ cửa vừa gọi “Anh Thế Hải, là em tiểu Như nè” và kết quả vẫn như cũ. Mạc Vi Như thở dài, đúng lúc này sau lưng cô vang lên tiếng giày “Cộp cộp” sau đó là giọng nói trầm ấm quen thuộc “Tiểu Như...em...” Mạc Vi Như xoay người, trước mặt cô là thanh mãi trúc mã, người anh trai kết nghĩa thân thiết nhất của cô. Mạc Vi Như không nén nổi vui mừng mà chạy đến nhào lên ôm cổ anh “Anh Thế Hải!” Thế Hải ban đầu ngỡ ngàng nhưng rồi cũng vòng tay ôm lại cô. Anh vùi mặt vào trong tóc cô, lén lút hít lấy hương thơm tự nhiên mà anh yêu thích.
Mạc Vi Như buông anh ra, trên môi cô vẫn là nụ cười rực rỡ tựa ban mai mà anh biết. Mạc Vi Như lúc này mới để ý đến trang phục của Thế Hải, cô “Ồ” lên một tiếng, cười hì hì nhìn anh “Thế Hải, bộ đồ này anh mặc, không phải rẻ đâu à nha...” Thế Hải kiêu ngạo vòng tay trước ngực “Tất nhiên, hàng cao cấp cả đấy!” Mạc Vi Như trợn mắt nắm lấy cổ áo anh kéo xuống “Vào trong nhà nói hết mọi chuyện cho em!!” Hoàn toàn là ra lệnh và đàn áp. Thế Hải gật rụp cái rồi lon ton theo chân Mạc Vi Như vào căn hộ của cô.
Hai người ngồi đối diện nhau trên sofa, Mạc Vi Như để hai cốc trà nóng xuống bàn. Nghiêm mặt như vị phụ huynh giáo dục con cái, cô vắt chéo chân, người dựa vào ghế, hai tay vòng trước ngực, nhướn mày nhìn anh “Nói đi!” Thế Hải cười khà khà, anh nhấp ngụm trà thơm rồi nói cho cô nghe bắt đầu từ đêm cuối ở thị trấn cho đến ngày biết tin cô đi công tác.
- Công việc của em bận thì anh rất hiểu nhưng mà ba mẹ lo cho em lắm! Thời gian lâu như vậy mà chưa nhận được cuộc gọi nào của em, ba mẹ sốt ruột ngày nào cũng gọi cho anh. - Thế Hải thở dài - Anh đã trấn an ba mẹ rồi, em cũng đừng tự trách quá, ba mẹ sẽ hiểu mà...
Trong khi mà Thế Hải đang dịu dàng an ủi tấm lòng thành của cô thì Mạc Vi Như đúng là có phần tự trách và...xấu hổ vì thực sự cô không có đi công tác mà là ăn chơi nghỉ dưỡng tại Hàn gia, còn ba mẹ thì ngày ngày lo lắng cho cô. Mạc Vi Như nghĩ đến đây, mắt cô cay xè, mãi lâu mới bật lên một câu “Em xin lỗi anh” Thế Hải dịu dàng xoa đầu cô, cười nói “Không sao, em gọi cho ba mẹ chuộc lỗi đi” nói đến đây Mạc Vi Như giờ mới nhớ đến chiếc điện thoại của mình. Cô gãi gãi tóc “Em...” Thế Hải chợt hiểu, anh nói “Anh quên mất em mất náy điện thoại rồi, hừm...em cứ dùng máy anh đi” Thế Hải đưa chiếc điện thoại samsung màu đen cho cô.
Mạc Vi Như cầm lấy, cô chọc anh “À, ngài phó phòng bao giờ nhận lương vậy? Em còn xin một chiếc máy điện thoại...” Thế Hải bật cười, anh khẽ lắc đầu “Không được rồi, tiền lương còn tháng nữa mới lĩnh được còn tiền thưởng anh chi tiêu trước rồi, em nhìn bộ âu phục là biết” Mạc Vi Như bĩu môi “Hứ, anh không biết nghĩ đến đại cục gì cả” Thế Hải cũng không kém “Cái gì mà đại cục với chẳng đại nạn, chẳng nhẽ em muốn anh mặc áo thun quần đùi đi làm sao? Anh là phó phòng đó!!” Mạc Vi Như bật cười.
Hai người nói chuyện đến giữa trưa, Thế Hải mời cô đi ăn nhưng Mạc Vi Như chợt nhớ ra có hẹn với Hàn Dạ Thần nên cô đành từ chối và hẹn anh hôm khác. Thế Hải có chút thất vọng, nhưng rồi anh cũng đành chấp nhận, haizz...cô bé ngày ấy, giờ đâu còn thuộc về anh nữa hay nói đúng hơn cô chưa bao giờ thuộc về anh. Thế Hải buồn bã nghĩ, anh gật đầu chào cô rồi về căn hộ của mình. Mạc Vi Như về phòng, cô lục tủ quần áo. Đi chơi với người yêu nên phải mặc đẹp. Cô tìm thấy chiếc áo sơ mi trắng, chân váy họa tiết hoa. Mạc Vi Như vui vẻ đi thay, cô đi xan - đang đến bằng quai trắng. Tết đuôi cá cho mái tóc. Trang điểm nhẹ nhàng. Một vẻ dịu dàng, trang nhã, giản dị và đáng yêu. Nhìn cô thì không ai nghĩ cô đã 25 tuổi còn tưởng 18 đôi mươi.
“Cốc...cốc” - tiếng gõ cửa vang lên kèm theo tiếng gọi “Vợ ơi...” Mạc Vi Như đỏ bừng mặt, nơi này có vắng vẻ gì đâu mà anh lại gọi cô như thế. Huhu bác chủ nhà và mấy hàng xóm xung quanh, họ sẽ bàn tán gì cô đây! Mạc Vi Như khóc không ra nước mắt bước ra mở cửa. Hàn Dạ Thần bộ dạng thoải mái dịu dàng nhìn cô, môi trề ra gọi “Vợ...” kì thực Hàn Dạ Thần rất thích cách xưng hô này, nghe rất ngọt ngào, cảm tưởng như cô đang là vợ mình nhưng chữ “tưởng” không bao lâu nữa sẽ thành “thật“.
Mạc Vi Như lườm anh, cô khẽ nói “Thần, anh gọi em như thế thì nhỡ có người hiểu lầm chúng ta thì sao?” Hàn Dạ Thần làm bộ không hiểu hỏi “Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?” Mạc Vi Như nghiến răng “Hiểu lầm chúng ta là vợ chồng mà sao lại ở riêng” Hàn Dạ Thần nhún vai, cực kì mặt dày nói “Chuyện đó anh sẽ cho người đi giải quyết, còn em chỉ cần ở nhà đợi quà cưới thôi” xòn anh còn nhìn cô từ trên xuống rồi cảm thán “Vợ anh, quả thực là mĩ nhân!” Mạc Vi Như đỏ mặt đưa tay nhéo má anh. Trước khi cô rụt tay lại, Hàn Dạ Thần còn bắt lấy bàn tay cô khẽ cắn.
Mạc Vi Như kêu “Á” lên, cô xoa xoa tay lẩm bẩm “Biến thái!” Hàn Dạ Thâdn bày ra bộ mặt gian xảo “Anh còn chưa ăn em vào bụng, em đã kêu anh biến thái rồi vậy sau này...” Hàn Dạ Thần cúi đầu thổi hơi vào tai cô “Em không chịu được thì kêu anh là gì đây?” Mạc Vi Như đẩy anh ra, cấu eo anh rồi chạy xuống lầu. Hàn Dạ Thần hoàn toàn không thấy đau, như kiến gãi ngứa vậy, anh cười ha hả bước dài xuống lầu theo cô. Không để ý có một ánh mắt giễu cợt nhìn xuống hai người.
Lên chiếc BMW bạc bóng loáng, Hàn Dạ Thần khởi động xe. Mạc Vi Như ngồi bên cạnh anh hỏi “Chúng ta đi đâu đây?” Hàn Dạ Thần nói “Đi dạo phố” Mạc Vi Như mỉm cười. Cô chợt thấy chiế hộp hình chữ nhật bọc bănf vải nhung “Hộp gì đây anh?” Hàn Dạ Thần dừng xe lúc đèn đỏ, anh quay sang cô cười nói “Em mở ra xem đi!” Mạc Vi Như chậm rãi mở ra, có hai tấm vé cứng đẹp mắt, cô cầm lên, mắt mở to đọc từng tiếng “Triển lãm phi hành gia - khám phá vũ trụ lần thứ 5!?” Rồi ngước lên nhìn anh. Hàn Dạ Thần gật đầu, khóe môi nhếch lên đầy kiêu ngạo, anh biết cô sẽ rất thích mà. Mạc Vi Như ngại anh đang lái xe nên cô không dám nhào đến ôm chầm lấy anh. Phải biết là cô đã tìm kiếm chiếc vé này khổ cực thế nào thời sinh viên, vậy mà người đàn ông này lại kiếm giúp cô một cách dễ dàng. Mạc Vi Như ôm tay anh “Chồng à, em cảm ơn anh nhiều lắm” Hàn Dạ Thần đắc ý cười, một tay lái xe để cho cô ôm tay kia. Chờ đến đèn đỏ, Hàn Dạ Thần quay phắt ra ôm lấy cô hôn cuồng nhiệt. Mạc Vi Như thẹn thùng đẩy anh ra khi có tiếng còi đằng sau.
Hai người đi dạo phố bằng xe chứ không phải hai chân như người thường (Cách dạo phố của anh Thần
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...