Ăn cơm xong, Hàn Dạ Thần vui vẻ nắm tay Mạc Vi Như, anh kéo cô đến rừng hoa mà mình đã xây dựng. Hai người ngồi hẳn xuống nền cỏ mịn xanh tươi, Hàn Dạ Thần không ngại bẩn ngồi cùng cô.
- Thần, sao anh biết em thích hoa hướng dương? - Mạc Vi Như hỏi điều mà cô thắc mắc bấy lâu.
- Biết thì có gì lạ lắm sao? Em là người anh yêu, anh tất nhiên là phải biết hết về em rồi, từng chi tiết một! - Hàn Dạ Thần cười nhéo má cô.
- Đúng là Hàn chủ tịch, cách tìm hiểu cũng khác người thường, anh cho người đi điều tra em thế sao? - Mạc Vi Như chọc anh.
- Haha, anh chỉ muốn đẩy nhanh tiến độ thôi... - Hàn Dạ Thần cười nói, anh nhìn cô hồi lâu rồi nói tiếp - nhưng nếu em thích anh yêu em giống lẽ thường hơn thì cũng được thôi, anh sẽ chiều theo ý em.
- Vậy sao? - Mạc Vi Như học anh nhướn mày
Hàn Dạ Thần cười gật đầu, anh vuốt tóc cô đầy dịu dàng.
- Thần.... - Mạc Vi Như khẽ gọi, sắc mặt hơi trầm buồn - Em không đòi hỏi anh phải làm gì cho em, phải yêu em như thế nào, em chỉ muốn...anh đừng rời xa em là được.
- Vi Như...em không tin anh!? - Hàn Dạ Thần khẽ nhíu mày, anh biết cô có bóng ma lớn trong quá khứ nhưng cô sao lại có thể không tin anh rằng anh sẽ không bao giờ rời xa cô. Nghĩ đến đây Hàn Dạ Thần có chút giận và buồn.
- Thần, không phải như anh nghĩ đâu - Mạc Vi Như nhận thấy anh tức giận, cô biết mình đã khiến anh buồn. Mạc Vi Như hốt hoảng ôm lấy anh, mắt cô cay xè - Thần, em yêu anh và em tin anh nhưng...em chưa thể quên đi quá khứ kia, nó khiến em trở nên hoài nghi trong tình yêu. Thần, em xin lỗi...
Nghe tiếng cô như sắp khóc, Hàn Dạ Thần thở dài, anh vòng hai tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô “Vi Như, anh biết, anh sẽ đợi em hoàn toàn quên được quá khứ và chấp nhận tin tưởng anh.” Mạc Vi Như nhắm mắt lại, cô khẽ nói “Em xin lỗi!” Hàn Dạ Thần lắc đầu ngắt mũi cô “Coi kìa, lại sắp khóc rồi, Vi Như của anh yếu đuối như vậy, sao anh có thể yên lòng được đây...” Mạc Vi Như mỉm cười im lặng, cô dụi đầu vào ngực anh. Cả hai nhẹ nhàng ôm nhau dưới tán cây lập lòe ánh nắng, trong một khoảng trời riêng của họ.
Đến tầm chiều tối, Mạc Vi Như muốn về nhà, Hàn Dạ Thần không đồng ý “Anh vừa mới về mà em đã đòi đi rồi, em không nghĩ anh sẽ cảm thấy buồn sao?” Mạc Vi Như vội kéo vạt áo cái người đang giận kia, cô khẽ nói “Thần...chồng à, em chỉ là về căn hộ sắp xếp qua chút thôi, mai em lại đến Hàn gia với anh, được không?” Nghe đến chữ “Chồng” cô gọi mình, tim không khỏi rộn rạo, Hàn Dạ Thần làm bộ giận dỗi nói “Không cần!” Mạc Vi Như ôm trán kêu than, người này thật khó nịnh nọt.
Cô như nhớ đến chuyện gì đó, liền nói “Thần, phải rồi, anh Thế Hải có đến thành phố A thăm em!” Hàn Dạ Thần sắc mặt đen lại, giọng trầm xuống “Thì sao?” Thế mà cô không phát hiện ra, còn hứng khởi nói “Lâu lắm rồi em chưa gặp anh ấy, em ở đây lâu như vậy, không biết anh ấy đang ở đâu? Em phải về để xem thế nào, còn hỏi qua chuyện của ba mẹ em nữa.” Hàn Dạ Thần bỗng dưng quay phắt ra àm cô giật mình. Chỉ thấy anh vòng tay ôm eo cô kéo vào người, gằn giọng “Em cố tình!” Cô khó hiểu “Hớ!?”- Em cố tình chọc tức anh phải không? Chọc tức anh để anh đồng ý cho em về nhà! nếu vậy em thành công rồi đấy, anh đang rất tức đây!
- Hớ!? - Mạc Vi Như vẫn bày bộ mặt không hiểu lắm ra.
- Hừ, em về đi, về với “anh Thế Hải” của em đi, còn ở đây với “Hàn Dạ Thần” làm gì!? - Hàn Dạ Thần bực bội nói, anh nhấn mạnh các chữ, giọng nói tràn ngập ghen tuông.
- Khụ khụ...Haha - Mạc Vi Như nhìn anh ghen, cô không nhịn nổi bật cười ha ha, trời ơi...cô yêu chết bộ dạng trẻ con này của anh! Cười đến hai mắt híp lại thành hình cung. Mạc Vi Như chủ động kiễng chân hôn vào môi anh, còn khẽ nhấm nháp rồi buông ra khi người kia còn đang sững người, cô nói - Em có ở đây hay đi đâu thì chỉ cần trong tim anh còn có em thì em vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, đi xa nhớ anh hay kể cả ở gần cũng nhớ anh, nhớ ta đã làm gì vài phút trước, từng điều ta mới trải qua. Vậy nên anh chỉ cần biết rằng trong tim em có anh là được.
-.... - Hàn Dạ Thần thoáng thấy nhẹ lòng, anh im lặng nhìn cô rồi cúi người xuống hôn lên môi cô thật dịu dàng.
Mạc Vi Như nhẹ nhàng đáp lại anh, dần dần nụ hôn trở nên mãnh liệt. Hàn Dạ Thần hôn cô đến khi cô mệt lả người vì thiếu dưỡng khí, anh mới hài lòng buông cô ra. Hàn Dạ Thần nhéo má cô rồi nói “Chuyện Thế Hải đến, anh đã giúp em sắp xếp cho anh ta, căn hộ bên cạnh nhà em” dù anh muốn Thế Hải ở nơi khác xa nhà trọ của cô nhưng kỳ thực vẫn là anh tự tin cô sẽ không lay động trước anh chàng thanh mai trúc mã này. Mạc Vi Như ngạc nhiên “Anh ấy hiện đang ở bên cạnh nhà em?” Hàn Dạ Thần gật đầu. “Ôi...bình dấm chua nhà em bao giờ lại thành nước đường ngọt bao dung thế này!?” Mạc Vi Như tiện thể chọc anh. Hàn Dạ Thần mờ ám thổi khí bên tai cô “Em muốn biết thân thể anh “ngọt” hay “chua” thì hãy tự khám phá” Mạc Vi Như đỏ mặt đẩy anh ra.
Sau đó, Mạc Vi Như làm cơm tối cho Hàn Dạ Thần, hai người cùng ăn rồi anh đưa cô về nhà trọ. Mạc Vi Như bước xuống xe, trông cái người kia vẻ như không hề tiếc nuối xa người yêu, Mạc Vi Như khẽ lườm anh. Đi được vài bước, cánh tay cô bị một lực kéo lại. Hàn Dạ Thần ôm cô “Trưa mai anh đến đón em, anh có bất ngờ dành cho em” Mạc Vi Như muốn hỏi thêm nhưng anh đã buông cô ra, hôn nhẹ lên trán cô nói “ngủ ngon” rồi nên cô vẫy tay chào anh “ngủ ngon“.
Đi lên tầng mình, cô đi ngang qua căn phòng bên cạnh, không biết anh ấy có nhà không? Thật sự Thế Hải đang ở đây sao? Mạc Vi Như gõ cửa. Bên trong không có tiếng động gì. Một hồi lâu vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, cô nghĩ chắc anh ấy đi đâu rồi nên cũng dừng lại và về căn hộ của mình.
Đã một thời gian khá lâu cô chưa trở về căn hộ nhưng nó vẫn sạch sẽ, gọn gàng, không hề có chút bụi bặm nào. Mạc Vi Như nghĩ chắc Hàn Dạ Thần cho người dọn? Hừm...cũng không phải là không khó để nghĩ tới anh. Mạc Vi Như mỉm cười đi vào phòng ngủ.
*****************
Tại công ty máy tính
- Vâng tôi biết rồi thưa trưởng phòng - Thế Hải thân âu phục màu bạc, nổi bật lên dáng vẻ tuấn tú của anh.
- Cậu lo nốt đi nhé!? Lượng công việc dọ này hơi nhiều, vất vả cho cậu rồi - Trưởng phòng cười khà khà vỗ vai Thế Hải rồi bước vào thang máy.
Thế Hải day day mi tâm, anh thở dài mệt mỏi. Bỗng một chiếc bình nước màu xanh giơ trước mặt anh, Thế Hải còn chưa kịp xem ai thì một giọng nữ thánh thót đã vang lên “Thế Hải, anh uống nước đi cho đỡ mệt, nước trà này em pha đó, có tác dụng chống mệt mỏi và buồn ngủ“. Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười cảm ơn nhận lấy bình nước.
Trước mặt anh là một cô gái trông có vẻ là sinh viên nhưng thực chất cô đã 24 tuổi, xấp xỉ tuổi Mạc Vi Như. Cô gái có gương mặt sáng, ngũ quan không quá hoàn hảo nhưng hài hoà. Cô là cháu của phó giám đốc công ty này nhưng cũng rất có thực lực. Cô làm bên phòng thiết kế trò chơi. Vì tính cách thân thiện hòa đồng nên không làm mất lòng ai cả. Cô luôn chủ động giúp mọi người nên đối với hành động đưa nước của cô, anh không nghĩ ngợi gì.
- Trưởng phòng lại giao thêm công việc cho anh sao? - Cô gái hỏi.
- Lê Dĩnh, đây là việc anh phải làm, em nói thế đâu có được. - Thế Hải cầm bình nước đổ ra một cái cốc, anh uống một ngụm, thoải mái khen ngợi - Trà ngon đấy!
- Hì, em biết anh sẽ thích mà - Lê Dĩnh cười, cô vui vẻ lấy ghế ngồi xuống bên cạnh anh - Hôm nay anh định ở lạu công ty làm việc sao?
- Uh ở công ty cho tiện, nhiều thứ anh cần kiểm tra lại - Thế Hải uống xong trà, anh nhìn vào màn hình máy tính, tay gõ lách cách làm việc, Lê Dĩnh chống cằm cười cười say mê ngắm góc nghiêng điển trai của anh, cô chợt nghe anh nói - Em về đi, cũng hết giờ làm rồi.
-....Dạ - Lê Dĩnh hơi ngưng lại, nụ cười vụt tắt trên môi. Im lặng một lúc, cô gật đầu đứng dậy, bước chầm chậm buồn rầu đi ra ngoài. Trước đó cô âuy lại nhìn anh, tim khẽ nhói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...