- Hừm...bài này đi - Mạc Vi Như chìa cuốn tập nhạc đang mở ra cho Nghị Phong xem.
- Sad song? - Nghị Phong ngước mắt lên nhìn cô
- Ukm... - Mạc Vi Như gật đầu nói thêm - Bài này không biết anh đã đánh qua chưa nhưng mà nó cũng hay lắm đó.
- Được, theo ý cô! - Nghị Phong nói, một tay anh để trên phím nhạc, anh hỏi lại như để chắc chắn - Sẽ không dễ để phối hợp với nhau đánh đàn chung, cô muốn thử với tôi thật chứ!?
- Ukm... - Mạc Vi Như không nói gì nhiều, cô chỉ mỉm cười gật đầu
- Ok, bắt đầu thôi! - Nghị Phong
Hai người đặt một tay lên phím đàn, Nghị Phong bắt đầu trước sau đó là Mạc Vi Như. Điều tuyệt diệu khá lạ lùng ở đây đó là giai điệu piano vang lên thật hòa hợp, nhẹ nhàng và cực kì ăn ý của hai con người vốn không ưa nhau. Có lẽ vì thế mà ngay cả bản thân hai người cũng cảm thấy bất ngờ và vui vẻ, trên môi của hai người đều nở một nụ cười nhẹ.
Bên ngoài phòng, nghe thấy tiếng đàn piano vang lên, mấy cô hầu gái liền chụm đầu to nhỏ nói chuyện
- Giai điệu thật tuyệt vời! - Một cô cảm thán
- Là Nghị thiếu gia và vị tiểu thư gì đó đánh đó - Một cô khác nói
- Hòa hợp như vậy? Liệu chăng là họ... - Một cô khác tinh ý nói
- Ây ây cô bạ miệng vừa thôi, để bác quản gia nghe được thì chết cả lũ
- Sao vậy?
- Cô không biết ông chủ Hàn với vị tiểu thư đó là một cặp sao?
- Cái gì?
- Thì thế đó...
- Các cô làm gì mà tụm năm tụm ba nói chuyện thế hả? - Ông quản gia nhìn cảnh này liền cau mày, ông nghiêm giọng nói
- A dạ không ạ, chúng cháu đi làm việc tiếp đây ạ - Nhanh chóng giải tán mà đi làm việc
Ông quản gia khẽ lắc đầu thở dài, ông nhìn về phía căn phòng nhạc đang phát ra tiếng đàn piano du dương kia mà khẽ mỉm cười “Cũng may quan hệ hai cô cậu được cải thiện tốt, Hàn thiếu gia khỏi phải lo nhiều rồi!” Nhưng ông đâu biết rằng Hàn Dạ Thần chỉ muốn Mạc Vi Như thân thiết với một mình anh chứ anh không mong gì việc cô thân thiết với một ai khác và đặc biệt là người khác giới.
“King...kong” - tiếng chuông cưa vang lên, một người hầu gái chạy vội vào trong, cung kính cúi đầu trước ông “Quản gia, Minh thiếu gia đã đến“. Ông quản gia nhìn đồng hồ, hôm nay Minh thiếu gia sao lại đến sớm hơn vài phút vậy? “Được rồi, cô cũng vào chuẩn bị cơm đi” “Vâng”
Ông quản gia tính đích thân ra đón tiếp Minh Hạo nhưng anh đã bước vào.
- Bác quản gia... - Minh Hạo cười tươi đi đến ôm ông quản gia
- haha...Minh thiếu gia, cậu lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy - Ông quản gia bật cười trêu chọc anh
- Bác cứ nói thế! - Minh Hạo buông ông ra, anh bĩu môi rồi bất chợt anh để ý thấy tiếng đàn piano - Tiếng đàn piano...? Sad song!Chẳng lẽ là Nghị Phong đánh? Nhưng mà cậu ta đã không đụng đến âm nhạc hơn mười mấy năm rồi!
- Là của Nghị thiếu gia và Mạc tiểu thư! - Ông quản gia
- What? - Minh Hạo trợn mắt ngạc nhiên nhìn ông - Bác nói...hai người ấy đang đánh chung?
- Uh - Ông quản gia gật đầu xong thì đã thấy Minh Hạo bước nhanh về phía phòng nhạc, ông gọi với theo - Ơ...Minh thiếu gia, cậu đừng...
Minh Hạo không mở hẳn cửa bước vào mà anh nhìn qua khe cửa, mắt anh lấp lánh nhìn về phía đàn piano nơi có hai con người đang ngồi sát bên nhau cùng đánh lên những giai điệu ngọt ngào của “Sad song“.
“Ô hô hô” Minh Hạo cười thầm trong lòng, một ý nghĩa điên rồ chợt vụt qua đầu anh. Minh Hạo nhếch khóe môi đầy gian tà, anh lôi trong túi áo khoác ra chiếc điện thoại Iphone, chọn ngay phần mềm quay chụp, cực kì hứng khởi mà giơ lên quay. Ông quản gia đứng bên cạnh mà chán nản thở dài, quả này là có việc lớn xảy ra rồi! Minh thiếu gia, cậu cũng quá là nghịch ngợm đi.
Hai con người trong phòng có lẽ đang chìm trong giai điệu của âm nhạc nên không có mảy may để ý đến mình đang bị người khác đặt bẫy. Cho đến gia điệu cuối kết thúc, hai người đều hài lòng mỉm cười.
- Trước giờ chưa có ai dám thử phối hợp cùng tôi một bản nhạc nào cả, cô là người đầu tiên cũng là người có thể phối hợp hoàn hảo với tôi một bài, đáng khen đó! - Nghị Phong quay sang Mạc Vi Như, anh nhếch môi nói.
- Hì cảm ơn anh, tôi cũng đâu ngờ đâu, nghe hay thật đó! Đây cũng là lần đầu tôi phối hợp đánh piano với người khác, thú vị thật! - Mạc Vi Như cười.
- Hừm... - Có lẽ vì khoảng cách hai người giờ gần quá nên bầu không khí ngại ngùng nhanh chóng bao trùm lấy hai người.
Mạc Vi Như da mặt mỏng, tiếp xúc thân mật với người khác giới đều đỏ mặt còn Nghị Phong, lần đầu tiếp xúc gần với người khác giới, anh có chút lúng túng mà quay đi, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm hàng ngày đã có sự thay đổi, hai tai anh...đỏ rồi!
Hình ảnh thú vị này cũng được Minh Hạo nhanh chóng lưu vào máy. Anh cảm thấy bản thân như vừa mới tìm được kho báu. Haha đợt này anh chắc chắn Hàn Dạ Thần sẽ không dễ chịu gì đâu. Wow một chuyện tình tay ba đầy oan trái!? Hahaahaha.
Nhìn bộ dạng đắc ý của Minh Hạo, ông quản gia ôm trán thở dài thầm kêu than trong lòng “Trời ơi, Minh thiếu gia, cậu gây chuyện lớn rồi, đang yên đang lành mà, tôi không dán nghĩ nữa đâu” tính tình của Hàn Dạ Thần ông đều hiểu rõ, nếu cái đoạn video và mấy tấm ảnh mà Minh Hạo vừa chụp vừa quay xong đến tay Hàn Dạ Thần thì không biết bão tố gì sẽ đến nữa vậy nên ông chỉ mong Minh Hạo đừng có gửi.
“Ting” “Haha...xong!” Ông quản gia trợn mắt nhìn Minh Hạo. Minh Hạo đưa máy điện thoại cho ông coi, hai chữ “Đã gửi” hiện rõ lên trên màn hình mà người nhận là ba chữ “Hàn Dạ Thần” khiến ông cảm thấy “Ôi thôi xong rồi!“. Minh Hạo hớn hở khoe “Bác thấy thế nào? Haha rõ nét không cơ chứ! Cái này cháu đã gửi cho Hàn Dạ Thần rồi liệu cậu ấy có phản ứng gì dữ dội không nhỉ? Haha thích quá đi!” Ông quản gia khóc thầm trong lòng, ông thực lòng muốn nói lên lời nhưng ông bây giờ đã không còn gì để nói nữa. Minh Hạo thiếu gia, phản ứng của Hàn thiếu gia đương nhiên là sẽ HƠN CẢ dữ dội rồi, cậu ấy sẽ cảm ơn cậu nhiều lắm!
- Minh Hạo, hay nhỉ? - Tiếng Nghị Phong thình lình vang lên sau lưng làm Minh Hạo giật mình
- Hello my friend, cậu xong rồi à!? - Minh Hạo híp mắt cười, anh nghiên đầu nhìn Mạc Vi Như đang đứng sau Nghị Phong, giơ tay vẫy chào - Hello, Vi Như! Cô cảm thấy khỏe hơn rồi chư!?
- Cảm ơn anh, tôi thấy tốt hơn rồi! - Mạc Vi Như mỉm cười ngại ngùng
- Nghe cô nói như vậy thì tốt rồi, chứ cô không biết cái người kia ngày ngày cứ không chú tâm vào công việc, lúc nào cũng gấp gáp lo lắng muốn về. - Minh Hạo nói rồi thở dài - Haizz...Mệt mỏi lắm!
- Vậy sao? - Mạc Vi Như đỏ mặt, Minh Hạo không nói thì cô cũng đủ hiểu rồi.
- Mà hơn hết cũng nhờ anh chàng bác sĩ tài giỏi này của chúng ta nhỉ? - Minh Hạo khoác vai Nghị Phong nhưng anh chàng lại bực bội hất xuống, lạnh lùng bước về phía phòng ăn.
- Mời cô cậu vào ăn cơm - Ông quản gia hơi cúi người nói.
- Dạ dạ
Ngồi vào bàn ăn, nhìn một bàn đầy đồ ăn, hai mắt Minh Hạo rực sáng.
- Cháu tưởng Hàn gia có khách hở bác? - Mạc Vi Như nhìn đồng hồ rồi ngó nghiêng xung quanh.
- Là cậu Minh thiếu gia Minh Hạo đó, haha hóa ra là hai người quen nhau trước rồi, bác khỏi phải giới thiệu - Ông quản gia cười.
- Không chỉ quen bình thường mà còn thân thiết như anh em đấy bác ạ - Minh Hạo nhai xong miếng cơm, anh cười nói thêm - Là chị dâu của cháu đó!
Tay đang cầm đôi đũa của Nghị Phong khựng lại, những ngón tay khẽ nắm chặt lại như đang nhẫn nhịn.
- Minh Hạo! - Mạc Vi Như vội ngăn anh nói.
- Haha ta biết ta biết - Ông quản gia vui vẻ cười - Thôi bác có chút việc, ba cháu ăn cơm đi nhé!
- Dạ! - Minh Hạo và Mạc Vi Như đồng thanh còn Nghị Phong gật đầu.
Trong phòng ăn chỉ còn lại ba người, vì đều là người hoạt ngôn nên Mạc Vi Như và Minh Hạo trò chuyện rất sôi nổi còn Nghị Phong bình thường ít nói lại nghiêm túc quá thể nên anh chỉ chú tâm ăn cơm còn tâm trí đã bay về đâu đó.
- Mà nè Minh Hạo... - Mạc Vi Như ăn miếng cơm nhỏ xong, cô khẽ nói - Anh ấy thế nào rồi!?
- Haha cô đừng lo quá làm gì! Không có chuyện gì đâu, ngoài tôi ra còn có thêm nhiều người khác ở bên cậu ấy nữa nên tôi chắc chắn với cô là cậu ấy sẽ trở về nhanh thôi - Minh Hạo.
- Ukm... - Mạc Vi Như thở hắt ra, cô không ngừng nhớ về anh, ngày đêm trôi qua chỉ mong anh trở về, haizz...
- Nghị Phong! Sao cậu không nói gì!? Chỉ ăn cơm thôi à? Tôi từ Hong Kong xa xôi trở về, ăn với cậu bữa cơm mà cậu cũng kiệm lời - Minh Hạo quay sang Nghị Phong giả giọng trách cứ.
- Cậu thì hay lắm! Ờ rất có lòng - Nghị Phong nhàn nhạt nói.
- Aish, cái tên này... - Minh Hạo giơ nắm đấm về phía Nghị Phong.
- Phì...haha - Mạc Vi Như phì cười nhìn hai anh chàng cao to đẹp trai lại như hai đứa trẻ trêu đùa với nhau
- Chị dâu cười em nha...! - Minh Hạo giở giọng trẻ con làm cả hai người đều bật cười
Nghị Phong cũng không nhịn nổi mà tham gia vào cuộc trêu chọc này. Bữa cơm diễn ra rất nhẹ nhàng và vui vẻ. Nhưng... điện thoại của Minh Hạo cất trong túi áo treo trên mắc để đã nóng đến muốn cháy rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...