Vợ À, Anh Đâu Có Khóc !

Biệc thự L
Anh đang ngồi ở phòng khách, khuôn mặt cực kì lo lắng vì đã tối rồi mà cô chưa về
Reng reng
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, anh bắt máy
- Phong! Nếu mày muốn cứu con vợ mày thì 11 giờ trưa may mày đến căn nhà hoang ở khu Y, mày chỉ được đi một mình!- giọng của Khang vang lên
Rắc
Vái điện thoại của anh được bẻ làm đôi
- Cho người tìm kiếm thiếu phu nhân ngay!- anh lạnh lùng
- Vâng!- tất cả người trong bang đồng thanh
Tại một biệc thự nhỏ ở ngoại thành

- Khang! Mày thả tao ra!- cô tức giận nói
- Em nghĩ sao khi chồng em bước vào đó! Bùm, thế là tan xác!- Khang cười đê tiện
- Mày mà đụng tới ảnh tao chắc chắn sẽ giết chết mày!- cô lạnh lùng nói
- Tao thách mày đó!- Khang nhếch môi
Bực
Sợi dây trói tay cô đứt ra, cô nhanh chóng chạy ra khỏi đây, ai muốn bắt cô điều bị cô đánh cho tan xác
Ngoài đường
Cô cứ chạy, chạy mãi, mồ hôi trên người cô làm ướt đẫm chiếc váy lụa cô đang mặc, trong đầu cô bây giờ chính là anh, cô muốn gặp anh để nói câu xin lỗi và cảm ơn anh, chỉ nhiêu đó thôi cô cũng an lòng, cô vẫn cứ chạy mà không để ý trước mặt mình là một chiếc xe hơi
Rầm

Cô gục xuống, máu từ đầu cô chảy ra rất nhiều, từng đoạn, từng đoạn kí ức bắt đầu hiện ra trong đầu cô
- Thải Lam!- anh hét lớn rồi chạy tới chỗ cô, ôm cô vào lòng, một giọt nước mắt của anh rơi trên má cô, cô cố gắng nâng tay chạm vào mắt anh
- Đừng... gọi em... là Thải... Lam! Em... là Nghi Nghi... của anh mà!- cô cố gắng nói rồi mỉm cười
- Vợ... à! Em không... được chết bỏ anh lại một mình... đâu!- anh ôm cô thật chặt
- Chồng à! Em... muốn nói... với anh... là em... yêu anh! Em... xin lỗi... anh rất nhiều vì... suốt ngày gây.. rối... để cho anh mệt mỏi! Em cảm... ơn anh vì luôn... ở bên cạnh em... lúc em buồn! Xin anh... xin anh cho em đi đi!- cô nói, nước mắt trên mắt cô và anh cứ tuôn ra
- Không! Anh không cho em đi!- anh nắm tay cô thật chặt nhưng sao cô không trả lời anh nữa? Sao đôi mắt cô không nhìn anh nữa
- Vợ à! Em đừng... trêu anh nữa! Anh... không giỡn đâu!- anh gục đầu vào vai cô và bật khóc
1 năm sau
Có một người con trai đang đứng trước mộ của một cô gái
- Vợ à! Hôm nay anh ở công ty được rất nhiều đồng nghiệp nữ tặng quà đó nha! Nhưng anh nói anh đã có vợ rồi! Em vui không? Anh... nhớ em lắm!- một giọt nước mắt từ mắt anh chảy ra. Từ đâu, một cơn gió ấm thổi qua cuốn lấy giọt nước mắt của anh
- Vợ à! Anh đâu có khóc!!- anh nhìn vào tấm ảnh của cô đang cười nói
End


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận